“Cònnhanh hơn cả sự mong đợi của anh đấy!” Trần Việt Phong không chút đểý, cợt nhả nhìn tôi. Tôi thở hổn hển, thầm nghĩ cào rách khuôn mặt thoạt nhìntưởng như vô hại kia, đồ ti bỉ!
“Anhrốt cuộc muốn thế nào?” Chẳng lẽ bảo anh ta không nên phá hoại cuộc sống yênbình của tôi sao?
“Anhnói rồi, anh chỉ muốn hẹn hò với em thôi!” Vậy mà người này vẫn còn có thể làmra vẻ mặt vô tội.
“Tôicũng đã nói, tôi không muốn!” Tôi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìnanh ta, còn nói là chỉ số thông minh cao, anh ta nghe không hiểu tiếng TrungQuốc sao? Không nhận thấy sự cự tuyệt của người khác?
“Ồ, vậythì anh cũng chỉ có thể chậm rãi đứng ở chỗ này chờ em, hy vọng em thay đổi ýkiến!”
TrầnViệt Phong cố ý tỏ ra thất vọng, bĩu môi, hấp dẫn ánh mắt của những người quađường, anh ta quả thực nghĩ rằng mình diễn xuất hay lắm sao?
Tôiquay đầu, trên cửa sổ ký túc xá là một đám người, có người xem náo nhiệt,có người không cam tâm, lại có kẻ đối địch… Còn tiếp tục cùng anh ta ở một chỗtheo kiểu này, không biết ngày mai những lời đồn đại không hay sẽ truyền thànhthế nào. Giống như những ngày tháng đáng sợ trước kia, đi đến đâu cũng bị mọingười chỉ trỏ.
Tôikhông muốn!
Nghĩđến đây, tôi nhíu mi, cắn răng xoay người đi thẳng về phía cổng.
“Này,Diệp Sương Phi, em muốn chạy trốn sao?” Phía sau truyền đến tiếng nói của TrầnViệt Phong, nghe có chút vội vàng!
“Chẳnglẽ anh muốn ở chỗ này hẹn hò à?” Tôi không thèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386783/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.