Chương trước
Chương sau
Thì ralà Đồng Hân, tôi dỡ túi bưu phẩm, mở ra, là màu tím… một chiếc váy ngủ gợi cảm?Còn cả một tấm thiệp kèm theo.

“Gửi nữthần gợi cảm: Tiểu bảo bối, mặc quần áo xong, hãy để cho chúng ta gặp lạinhau trong mộng đi! Ha ha ha ha.”

Phíadưới còn có một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu.

Tôi bấtđắc dĩ cười cười, cũng chỉ có Đồng Hân làm vậy!

Nhấcchiếc váy gần như trong suốt kia lên, bên trong lại rơi ra một bức ảnh. Đó làảnh chụp Đồng Hân cười tươi như hoa kéo một nam sinh thanh tú cùng chụp,họ cười đến ngọt ngào, trong mắt mang theo ánh sáng trong suốt.

ĐồngHân cũng đã yêu rồi, cô nàng thô lỗ trước kia đã trở thành một người con gáihạnh phúc. Còn tôi… tôi như vậy, có tư cách mong đợi tình yêu của riêng mìnhsao?

Dù đãcố gắng thử quên đi, nhưng tất cả mọi chuyện đã qua dường như đã được tạckhắc lại, khắc sâu vào trong lòng, cho dù lừa mình dối người như thế nào cũngvẫn không tiêu tán được. Thử kết bạn ư, ai mà biết được, một ngày nào đó miệngvết thương này lại đột nhiên vỡ ra, vết thương dữ tợn sẽ hoàn toàn bại lộ!

“Khôngngờ em cứ như vậy mà mở quà!” Giọng nói trêu trọc vanglên trên đỉnh đầu, tiếp theo, một bàn tay vươn ra nhanh chóng đoạt lấy chiếchộp trong tay tôi, ngón tay tôi nhẹ nhàng run lên, chiếc váy mỏng manh nhanhchóng bại lộ trong không khí.

Mặt tôibỗng chốc đỏ lên, tay luống cuống muốn giật lại váy. Lúc này mới nhìn rõ ngườitrước mắt là Trần Việt Phong.

Miệnganh ta bất giác nhếch lên, theo thói quen khẽ nhíu mày, đôi ngươi màu nâu kianhìn tôi chằm chằm!

“Anhthật sự là không biết lễ phép!” Trần Việt Phong giơ hộp quà lên cao, cánhtay tôi dù có dài thế nào cũng không với tới được.

“Anhthật chẳng ra làm sao cả!”

“Cứ cholà vậy đi!” Trần Việt Phong lui về phía sau vài bước, nhìn tôi. “Một cước kiacủa em cũng thật là độc ác, có nghĩ đến việc chịu trách nhiệm với tôi khôngđây?”

“Anhthật đúng là…” Vô sỉ! Tôi thầm mắng anh ta trong lòng, nhưng không nói ra, tôibiết ánh mắt đang không ngừng lưu chuyển kia tượng trưng cho điều gì, tôi khôngnên đi kích thích hứng thú của bất cứ kẻ nào, tôi không muốn lại bị biến thànhmón đồ chơi để cho người khác chinh phục!

“Saokhông nói gì?” Trần Việt Phong thấy tôi bỗng nhiên trầm mặc , nhíu mày, đầu đưatới gần hơn. “Như vậy thì đùa chẳng vui chút nào!”

Đùa,lại là chơi đùa! Thân mình tôi cứng đờ, lảo đảo lui về phía sau, hoảng sợ nhìnanh ta, cặp mắt nâu kia chợt lóe, lóe ra ánh sáng màu hổ phách, vậy mà tôi lạinhìn thấy khuôn mặt Trần Cành Phong khẽ xoay tròn, từ từ, chậm rãi, biến thànhkhuôn mặt mà tôi vĩnh viễn không thể nào quên được!

“Đừng!”Tôi hét to một tiếng, theo bản năng bỏ chạy, căn bản là quên mất phía sau khôngcó đường, chỉ có một ngọn núi giả rất cao. Tôi vội vàng lui thân mình về phíasau, ngã xuống nền nhà phủ đầy đá vụn!

Tôi sợtới mức nhắm chặt mắt lại, chờ đợi sự đau đớn sắp giáng xuống.

“Đángchết!” Tôi bỗng nghe được một tiếng gầm nhẹ, một đôi cánh tay vươn tới ôm lấythân mình đang rũ xuống của tôi, cùng nhau ngã nhoài, đúng lúc cái gáy của tôiđang gần chạm đến những mảnh đá vụn.

“A…”Tiếng kêu rên vang lên bên tai tôi, kèm theo đó là âm thanh của sự vachạm xương cốt.

Tôi mởmắt ra, là khuôn mặt đau đến vặn vẹo của Trần Việt Phong, phía dưới, bàn tayanh ta đang đặt trên mặt đá, đã bị trầy xước đến tróc cả da,máu đỏ thẫm.

Tôikinh hãi nhìn anh ta, nhất thời quên cả phản ứng.

“Tiểuthư, em cũng thật nặng quá!” Một lúc lâu sau, Trần Việt Phong mới thảm thiếtkêu lên một tiếng. Tôi bây giờ mới phát hiện người mình đang bị anh tachặt chẽ ôm vào trong ngực. Mà anh ta lại nhận hết tất cả sự va chạm vừa rồi.

Tôi bốirối đứng dậy, động tác hơi mạnh làm cho cả người Trần Việt Phong đều đau đớn,vội cắn chặt răng, vẻ mặt khốn khổ!

“Xinlỗi, anh không sao chứ?” Tôi áy náy nhíu mày nhìn anh ta, khẽ nuốt nước miếng.

“Em nóixem, tiểu thư, ai có mắt đều biết tôi không ổn, rất không ổn!” Trần Việt Phongngồi dậy, hướng về phía tôi quát: “Còn không mau đưa tôi đến phòng y tế, emmuốn xem tôi chảy máu chứ gì?” Dứt lời còn giơ bàn tay dính đầy máu lên!

Tôi bĩumôi, cảm thấy bộ dạng như rồng như hổ kia không hề nghiêm trọng như những gìanh ta nói. Ít nhất còn có sức mà mắng chửi người khác, người đâu mà hungdữ!

oOo

“Ai ui!Đau quá! Cô nhẹ tay một chút, bà thím!”

Tôiđứng ở một bên nhìn Trần Việt Phong rít gào khi cô giáo y tế băng bó vết thươngcho hắn.

Tay của cô ấy thực sự dùng lực rất mạnh, mỗi một lần băngdường như đều là hung hăng dùng sức, một chút đều không có nương tay!

Tôiđứng nhìn mà trong lòng run sợ!

“Emkhông phải rất lợi hại sao? Sao lại phải đến phòng y tế thế này? Để tôi giúp emđược toại nguyện, cẩn thận mà băng bó cho em! Còn nữa, nếu tiếp tục gọi tôi làbà thím, tôi sẽ đánh cho em tàn phế đấy!”

Xem ra,cô giáo cũng không phải là người hiền lành, ngón tay thon dài cố ý kéo mạnh,Trần Việt Phong lập tức đau đến nhe răng trợn mắt!

“A,thím là người phụ nữ độc ác!”

“Xútiểu tử, em còn dám nói như vậy à!”

Tôi ngơngác đứng ở một bên nhìn hai người cãi nhau, họ… quen biết sao?

Cô giáoy tế có một đôi mắt dài nhỏ, hơi xếch, lúc nói chuyện hơi hơi giương lên, chodù là mặc áo blouse trắng của bác sĩ, loáng thoáng vẫn có thể nhìn thấy vócdáng cô có chút kiêu ngạo, không biết tại sao tôi lại cảm thấy cô đứng ở chỗnày không phù hợp lắm.

Cô giơtay nhấc chân đều giống một người phụ nữ vô cùng quyến rũ, có lẽ nên như trênTV, mặc quần áo sang trọng, uống rượu vang đỏ sang quý trong nhà hàng sa hoa ,hấp dẫn tất cả ánh mắt của đàn ông mới đúng! Chứ không phải ở trong này cùngtên tiểu tử hung dữ kia tranh cãi!

“Lầnnày không phải bởi vì đánh nhau!” Trần Việt Phong bất mãn lẩm bẩm một tiếng,liếc tôi một cái: “Bởi vì cái người ngu ngốc kia không chú ý nhìn đường!”

Cô giáotheo tầm mắt của anh ta nhìn về phía tôi. Tôi chỉ biết xấu hổ cười cười, hunghăng trừng mắt nhìn Trần Việt Phong, khẽ cắn môi, nhịn xuống không phản bác anhta!

“Vậythì cũng nhất định là do em bắt nạt người ta rồi!” Cô giáo không khách khí lạithưởng cho hắn một cái cốc đầu.

“A, saocô có thể bất công như vậy! Đau quá!” Trần Việt Phong ôm đầu, bất mãn nhìn cô,so với vẻ kiêu ngạo vừa rồi, ở trước mặt cô giáo hắn lại giống một đứa trẻbốc đồng!

Thậtvất vả để hai người vừa cãi nhau vừa kết thúc việc băng bó, cô giáo nhẹ nhàngđóng tủ thuốc lại, quay đầu, khóe miệng khẽ cong lên, thế nhưng nụ cười kia rấtgiống với Trần Việt Phong.

“Cô béđáng yêu, cháu của cô tính tình chắc là rất khó chịu!!”

Thì rahọ thật sự quen biết, tôi ngẩn người!

“Thímà, thím dong dài quá rồi đấy!” Trần Việt Phong bất mãn kêu to, nhưng tôilại nhìn thấy khuôn mặt hắn trở nên hồng hồng.

Hắnkhông phải là thẹn thùng đấy chứ?

“Cháumà còn gọi dì là thím nữa là dì sẽ đánh đấy!” Lại là một cái cốc đầu!

“Trờiơi, sao dì lại bạo lực như thế!”

Tôingây dại đứng ở một bên, hai người này không đến một phút đồng hồ lại cãi nhau.Tôi nhịn không được mà cười cười. Dì cháu nhà này thật đúng là thú vị!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.