Vừa lênxe, Đường Diệc Diễm đã làm một bộ mặt hằm hè không tốt, tôi không biết đạithiếu gia hắn lại có vấn đề gì, tóm lại tôi cũng không muốn quan tâm. Tôi lẳnglặng ngồi yên, cũng không nói gì!
“Hắn làai vậy? Em về quê là để thân mật với người khác đấy à?” Đường Diệc Diễmsiết chặt tay lái, nhấn mạnh chân ga. Xe chạy như bay trên đường.
“ĐườngDiệc Diễm, bây giờ là ban ngày, cẩn thận bị đưa tới đồn cảnh sát!” Tôi kinh hãiquay đầu.
“Tôikhông quan tâm!” Hắn lại tiếp tục tăng tốc.
Tôidường như như đã quên, hắn là ai cơ chứ, hắn biết sợ cái gì nào?
Là tôingu ngốc, là do tôi đã quá kinh hãi!
Hắn tacó quá nhiều tiền, có thể giải quyết được tất cả mọi tai hoạ!
Tôi hừlạnh, không thèm nhắc lại, gắt gao nắm lấy đệm ghế. Hắn muốn điên thì cứ để mặccho hắn nổi điên là xong.
“Hắn talà ai?” Đường Diệc Diễm thấy tôi im lặng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Ai? Tôingẩn người. Bất chợt nghĩ đến người con trai nói chuyện với tôi lúc nãy.
Thânmật? Tôi không thể không bội phục trí tưởng tượng của hắn, có thể đem mọichuyện bẻ cong như vậy.
“Anh tachỉ là một du khách, hỏi em ở nơi này có chỗ nào đẹp để tham quan!” Tôi khôngmuốn mang lại phiền phức cho người khác nên bắt đầu giải thích. Hắn sẽ làm tới,nếu tôi nói ra những lời khiêu khích chọc giận hắn. Cho dù chỉ là một ngườiđang bình ổn sinh sống, hắn cũng có thể xoay chuyển mọi thứ, làm cho họ từ nayvề sau vĩnh viễn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386776/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.