Hawaii lãng mạn làm cho tinh thần con người hưng phấn, hơn nữa tảng đá trong lòng Trang Cẩm Ngôn vừa được dẹp đi, trời vừa tối, Trang Cẩm Ngôn đã nhiệt tình “giao lưu” tới tấp với Hoa Phẩm Tố, nhiệt tình qua đi để lại uể oải, giấc ngủ liền tương đối sâu, Hoa Phẩm Phác nhấn chuông cửa hơn hai giờ sáng, ngay cả nhấn chuông liên tục cũng không đánh thức được hai người, Hoa Phẩm Phác đành phải gọi vào điện thoại của Trang Cẩm Ngôn và em trai cô, chờ hai chiếc di động đều thay phiên vang lên một lần, cô mới nghe được giọng nói mớ ngủ của Trang Cẩm Ngôn truyền đến trong điện thoại di động. “Cẩm Ngôn, em đang ở trước phòng hai người, anh mau ra mở cửa đi.” Nghe giọng Hoa Phẩm Phác rất gấp. “A, anh tới ngay!” Trang Cẩm Ngôn vừa nghe thấy giọng Hoa Phẩm Phác, nhìn lại thời gian trên điện thoại di động, trực giác mách bảo đã xảy ra chuyện khẩn cấp mới có thể khiến cho Hoa Phẩm Phác lo lắng thế này. “Chuyện gì?” Hoa Phẩm Tố cũng bị đánh thức, cậu cố gắng nhấc mi mắt hỏi han chuyện gì xảy ra. “Là Phẩm Phác đến, em mau mặc áo ngủ vào.” Trang Cẩm Ngôn vội vội vàng vàng mặc áo ngủ cho mình, lại đến phía trước giường nhặt chiếc quần lót dưới thảm lên giúp Hoa Phẩm Tố mặc lại, vừa nhìn Hoa Phẩm Tố còn mơ mơ màng màng ngồi sững người ở đó, anh vội vã ném cho cậu chiếc áo choàng tắm, để Hoa Phẩm Tố khoác trước lên người, làm xong hết thảy, Trang Cẩm Ngôn mới đi mở của cho Hoa Phẩm Phác. “Không thấy Thì Bình đâu cả!” Hoa Phẩm Phác mặt mũi tái nhợt đứng trước cửa. “Xảy ra chuyện gì?” Trang Cẩm Ngôn để cho Hoa Phẩm Phác vào phòng nói chuyện. “Thì Bình ra ngoài ăn cơm tối đến giờ vẫn chưa về.” Thân thể Hoa Phẩm Phác như hơi run. “Cô ấy đi một mình?” Trang Cẩm Ngôn nghe vậy, lòng trầm xuống. “Em thấy Thì Bình và Thịnh Khải cùng đi ra ngoài, hôm nay hơn mười giờ tối em đã ngủ, nửa đêm tỉnh lại một chút, phát hiện giường của cô ấy trống không, em lại gọi điện cho hai người bọn họ, nhưng mà bọn họ chẳng ai nghe máy.” Bản thân Hoa Phẩm Phác đã từng trải qua nỗi đau bất hạnh, Sở Thì Bình đêm khuya không về, bây giờ điện thoại cũng không nghe máy, trong lòng cô rối rắm biết bao nhiêu. “Điện thoại di động cho hai người cũng không nghe máy?” Trang Cẩm Ngôn nhíu mày, đây là tình huống gì? “Đúng vậy, em đã gọi vài lần rồi, bọn họ cũng không nghe.” “Anh gọi thử một chút xem sao.” Trang Cẩm Ngôn dùng điện thoại của mình gọi vào máy Liêu Thịnh khải, điện thoại vẫn reo lên từng hồi cho đến khi chấm dứt, đến Sở Thì Bình cũng giống vậy. “Chị, chị có đến phòng Liêu đại ca tìm hay chưa?” Hoa Phẩm Tố khoác áo choàng tắm xiêu vẹo méo mó đi ra từ trong phòng. “Chị đi gõ cửa rồi, không ai cả.” Hoa Phẩm Phác tìm được người thương lượng, cả người bình tĩnh hơn rất nhiều, cơ thể cũng không run rẩy như ban nãy. “Hai người ở chỗ này, anh đi xem xem.” Trang Cẩm Ngôn cảm giác chuyện này có chút kỳ quái, điện thoại di động không nghe máy, gõ cửa không ai trả lời, hai người này đi nơi nào? Đầu tiên Trang Cẩm Ngôn đến phòng Liêu Thịnh Khải nhấn chuông, nhấn cả mười phút, cũng giống như Hoa Phẩm Phác, không ai ra mở cửa. Trang Cẩm Ngôn suy nghĩ một chút, lại đi tìm hướng dẫn viên du lịch đội bọn họ. Trang Cẩm Ngôn nói rõ đầu đuôi tình huống, anh muốn gọi hướng dẫn viên và anh cùng đi ra ngoài tìm kiếm. “Tại sao phải đi tìm, tôi thấy hai người họ quay về khách sạn rồi.” Hướng dẫn viên vừa nói chuyện vừa hà hơi. “Anh trông thấy bọn họ cùng nhau quay về khách sạn?” Trang Cẩm Ngôn kinh ngạc, Sở Thì Bình trở về khách sạn mà lại đi đâu? Lẽ nào đến phòng của Liêu Thịnh Khải? “Đúng vậy mà, hai người vai kề vai quay về, tôi thấy bọn họ bây giờ nhất định là mệt mỏi nên không nghe thấy chuông điện thoại di động.” Hướng dẫn viên cười đến mức mờ ám, trong lòng cười khẩy người của công ty Viêm Hoa thiệt hồ đồ, một nam một nữ ở cùng một chỗ cũng không phải rất bình thường, tại sao cô gái không về phòng mình là muốn đi tìm ngay? “Không thể nào đâu?” Trang Cẩm Ngôn có hơi mơ hồ, hai người Sở Thì Bình và Liêu Thịnh Khải cho anh ấn tượng giống như nước sông và nước giếng, hai loại nước có thế nào cũng không hòa hợp được với nahu, sao hôm nay đảo lộn và còn đi cùng nhau? Trang Cẩm Ngôn nhận được câu trả lời kinh hoàng từ hướng dẫn viên, anh mang theo vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi trở lại phòng mình. “Thế nào?” Hoa Phẩm Phác vừa thấy Trang Cẩm Ngôn trở về, lập tức đứng dậy từ ghế sô pha. “Không có việc gì, bọn họ không có việc gì, em cứ quay về ngủ đi.” “Không có việc gì?” Hoa Phẩm Phác ngờ vực, làm sao mà sắc mặt Trang Cẩm Ngôn nhìn nhìn có chút quái lạ? “Ha ha, Thì Bình đang ở trong phòng Thịnh Khải.” “Hả?” Hoa Phẩm Phác che miệng lại, mặt mũi thoáng cái trở nên đỏ bừng, chuyện này quá sức khiến cô không ngờ, hôm nay cô làm một chuyện hiểu lầm biết bao? Vậy mà đi quấy rối đêm khuya mặn nồng của người ta. Chờ Hoa Phẩm Phác đỏ bừng mặt trở về phòng mình, Hoa Phẩm Tố mới nhào tới trên người Trang Cẩm Ngôn. “Mau nói cho em biết, đây là chuyện gì? Hai người này làm sao sẽ ở cạnh nhau được? Quá khó tin!” Hoa Phẩm Tố bày vẻ hóng chuyện. “Anh cũng không thể tin được.” Đến bây giờ Trang Cẩm Ngôn cũng rất không tin nổi nước giếng và nước sông đã hòa được với nhau. “Vậy là đột nhiên nảy sinh cảm tình?” Hoa Phẩm Tố vẫn không thể tượng tượng một đôi chẳng có chút hợp cạ nào lại đột nhiên bắn ra mũi tên tình yêu. “Anh cũng không hiểu rõ bọn họ, nhưng mà chúng ta có thể làm rõ mình trước.” Trang Cẩm Ngôn bế ngang Hoa Phẩm Tố đi thẳng vào giường lớn ở buồng trong, anh thấy tinh thần Hoa Phẩm Tố bây giờ thật khỏe mạnh sung sức, có thể làm tiếp một hiệp nữa đi. “Thả em xuống, ngày mai còn phải lên máy bay!” Hoa Phẩm Tố biết tỏng ý đồ của Trang Cẩm Ngôn, vùng vẫy đấu tranh, vừa rồi cậu mới rời giường hai chân bước đi như muốn nhũn cả ra, làm thêm một hiệp nữa, ngày mai ra sân bay đáp chuyến bay, chẳng lẽ để Trang Cẩm Ngôn cõng cậu lên máy bay hả? “Không sao cả, có anh đây!” Trang Cẩm Ngôn nhào đến trên người Hoa Phẩm Tố, hôn lên đôi môi còn đang bận kháng nghị của cậu. [Ngắn] Êm dịu. Sở Thì Bình tỉnh lại phát hiện Liêu Thịnh Khải nhẵn nhụi nằm ở bên cạnh cô, bỗng chốc lại bối rối. Cô không biết tại sao cô và Liêu Thịnh Khải đến quán bar uống rượu rồi lại uống đến lên giường, thừa dịp Liêu Thịnh Khải chưa tỉnh, Sở Thì Bình luống cuống tay chân mặc lại quần áo trở về phòng mình, về đến phòng mình cô phát hiện Hoa Phẩm Phác không có ở đây, Sở Thì Bình thở phào một hơi, cô hoàn toàn không biết nên giải thích với Hoa Phẩm Phác mình đi cả đêm không về như thế nào. Nhóm du lịch thứ hai của công ty Viêm Hoa đáp chuyến bay trở về vào buổi chiều 28 tháng chạp, sau khi dùng cơm trưa, đội tường liền dẫn đầu đoàn du lịch ngồi xe đến sân bay. Tay chân Hoa Phẩm Tố đều như nhũn ra cũng không chịu yên phận dựa vào Trang Cẩm Ngôn nghỉ ngơi, cậu lên tinh thần quan sát nhất cử nhất động của Sở Thì Bình và Liêu Thịnh Khải. Cả người Liêu Thịnh Khải như bị mất tự nhiên, lúng túng chẳng biết phải làm thế nào, vài lần đi đến bên cạnh Sở Thì Bình muốn nói một chút thì đều bị cô tráng được, hai người này vờn qua vờn lại cứ như mèo, Hoa Phẩm Tố nhìn muốn ngu người, không biết đêm qua hai người này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Lên máy bay, hành động né tránh Liêu Thịnh Khải của Sở Thì Bình càng thêm rõ ràng, vốn chỗ ngồi của cô và Liêu Thịnh Khải được xếp ngồi cùng nhau, để không phải ngồi chung một chỗ với Liêu Thịnh Khải, Sở Thì Bình cướp trắng chỗ ngồi Phương Đồng phía bên cạnh, ngồi xuống bên cạnh Hoa Phẩm Phác, Phương Đồng không thể tránh được đành yên lặng ngồi xuống kế bên Liêu Thịnh Khải. Hoa Phẩm Tố xem xong “Shadow magic”* mà âm thầm say sưa biên cho hai người Liêu Sở một vài kịch bản, một là sau đêm 419 Sở Thì Bình trở mặt quỵt nợ, hình như kịch bản này đang là bản hợp với tình huống bây giờ nhất, một bản khác là hôm qua Liêu Thịnh Khải lừa Sở Thì Bình lên giường, Sở Thì Bình sau khi tỉnh dậy thì hối hận, muốn cắt đứt quan hệ với Liêu Thịnh Khải, bản này với bản trước cũng rất hợp với mấy hành vi trước mắt, Hoa Phẩm Tố nghĩ đến trường hợp xấu xa nất dành cho Liêu Thịnh Khải chính là, Liêu Thịnh Khải ở trên giường không thõa mãn được Sở Thì Bình, bị Sở Thì Bình chê! Trang Cẩm Ngôn buồn cười nghe Hoa Phẩm Tố thì thầm vài loại kịch bản, đưa tay xoa bóp eo giúp Hoa Phẩm Tố, hôm qua hai người muốn thử loại tư thế mới, kết quả là Hoa Phẩm Tố nói cậu thật thắt lưng, sáng sớm hôm nay cứ lầm bầm bãi, Trang Cẩm Ngôn phải giúp cậu xoa bóp một tiếng mới bằng lòng rời giường. “Phẩm Tố, em còn chưa đoán đủ trường hợp.” “Tình huống gì?” Tài nghệ xoa bóp của Trang Cẩm Ngôn bây giờ càng ngày càng cực kỳ điêu luyện, Hoa Phẩm TỐ từ từ nhắm hai mắt thả lỏng hưởng thụ. “Say rượu mất trí.” Lúc Trang Cẩm Ngôn gặp được Liêu Thịnh Khải, anh vẫn có thể nghe được mùi rượu từ trên người gã, mặc dù Liêu Thịnh Khãi đã tắm rửa thay quần áo. “Say rượu mất trí?” Hoa Phẩm Tố ngạc nhiên, hai người say rượu hay là một người say? Là một người mất trí hay là hai người làm loạn? “Ngủ một giấc đi, bọn họ rốt cuộc làm sao, sau này em sẽ biết.” Trang Cẩm Ngôn xoa nhẹ tóc Hoa Phẩm Tố, giúp cậu điều chỉnh chỗ tựa lưng, để cậu ngủ một giấc thật ngon. “Hầy! Thật không ngờ một chuyến du lịch Hawaii, chị em và Phương Đồng xác định quan hệ, Liêu Thịnh Khải và Sở Thì Bình cũng sẽ có gút mắt.” Hoa Phẩm Tố chép chép miệng, dẹp chuyện tám nhảm sang một bên, bồi bổ giấc ngủ của cậu. Trang Cẩm Ngôn mỉm cười nhìn người mình yêu từ từ nhắm mắt đi vào giấc ngủ, lần du lịch Hawaii này, anh cảm giác mình thu hoạch hời nhất, nhận được sự đồng ý từ những người thân nhất bên nhà vợ. Từ Hawaii bay một tiếng rưỡi đến Hong Kong, Liêu Thịnh Khải và Sở Thì Bình không đổi chuyến bay về thành phố S mà đi luôn đến thành phố B, Chavin dẫn cô bạn gái của mình về nha bố mẹ, một số người khác trong Viêm Hoa không có gia đình ở thành phố S, có thể đổi rồi trực tiếp đáp chuyến bay về nhà, đến cuối cùng nhân viên Viêm Hoa về lại thành phố S chỉ có hơn phân nửa số người. Mùng hai tết, Trang Cẩm Ngôn đến thành phố B, lần này đến đây, người ra sân bay đón anh không còn là Liêu Thịnh Khải mà là cảnh vụ tiểu Hàn của bộ trưởng Liêu. Dung nhan Liêu phu nhân vẫn ít thay đổi như trước, vừa nhìn thấy Trang Cẩm Ngôn thì đã trách móc một trận như mọi lần, oán giận xong rồi lại quan tâm hỏi han một phen. “Thịnh Khải nói cháu có bạn gái, nghe đâu vẫn còn đang đi học?” Chuyến đi Hawaii vừa rồi, cô bạn gái Chavin hoả nhãn kim tinh phát hiện chuyện tình cảm giữa hai người Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Tố, Liêu Thịnh Khải vừa mới bắt đầu đã vội vàng theo đuổi Hoa Phẩm Phác, đến lúc bị từ chối tình cảm, đau buồn khó chịu, gã mượn rượu giải sầu, kết quả là say rượu mất trí cùng Sở Thì Bình, có một đêm 419, trong toàn bộ chuyến du lịch, gã cũng chẳng có tâm trạng đi để ý Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Tố, cho dù hai người này có thiếu mất hai chữ “gian tình” in thẳng lên trán, Liêu Thịnh Khải cũng chưa từng bỏ sức nhìn hai chữ này, cho nên gã vẫn cho rằng Trang Cẩm Ngôn có bạn gái, là cô gái đang đi du học ở Mĩ. “Dạ vâng, năm nay học đại học năm ba.” Trang Cẩm Ngôn cười hề hề trả lời. “Vậy chờ bạn gái cháu nghỉ thì dẫn đến cho bác xem.” Bà Liêu vui vẻ, bà muốn xem cô gái này ra làm sao. “Chờ cậu ấy tốt nghiệp đại học đi ạ.” Trang Cẩm Ngôn đồng ý. “Cháu thì có người để trông rồi, Liêu đại ca của cháu còn chưa có đây, năm nay cũng 33 tuổi rồi.” Bà Liêu thở dài. “Liêu đại ca đâu?” Trang Cẩm Ngôn nhìn trái nhìn phải, chẳng phát hiện bóng dáng Liêu Thịnh Khải đâu. “Ai biết đi đâu, lần này về nhà mà cứ vắng mặt suốt, sáng sớm đã chạy ra ngoài, nói là tìm Thì Bình có chút việc, cũng không biết là có gạt bác hay không.” Bà Liêu từ năm ngoái đã biết thằng con mang Sở Thì Bình ra mượn cớ thoát thân. “Dạ, đi tìm Sở Thì Bình à.” Trang Cẩm Ngôn thầm nghĩ, có lẽ Liêu Thịnh Khải là muốn chịu trách nhiệm đây. “Cẩm Ngôn, bác vốn muốn giới thiệu Sở Thì Bình làm bạn gái cháu, đáng tiếc mấy đứa lại không có duyên phận.” Liêu phu nhân vẫn rất có hảo cảm với Sở Thì Bình. “Thì Bình là một cô gái tốt.” Trang Cẩm Ngôn nghĩ bà Liêu hoàn toàn không cần phải cảm thán, anh với cô không duyên không phận, cũng chẳng có duyên được như Liêu gia! Trang Cẩm Ngôn nán lại thành phố B đến mùng năm mới cùng bộ trưởng Liêu quay về thành phố S, ở thành phố B ba ngày, Liêu Thịnh Khải đi sớm về trễ, căn bản không thể nào gặp mặt Trang Cẩm Ngôn, có lần Trang Cẩm Ngôn trêu chọc Liêu Thịnh Khải vội vã đi ra ngoài, hỏi gã có phải đang đi theo đuổi bạn gái hay không, điều làm Trang Cẩm Ngôn giật mình chính là, Liêu Thịnh Khải lại không hề phản bác, ngược lại còn nghiêm túc gật đầu. Nỗ lực của Liêu Thịnh Khải hiển nhiên đã cho kết quả thành công, kết thúc ký nghỉ xuân vào mùa xuân, nhân viên Viêm Hoa chính thức đi làm trở lại, nhân viên công ty phát hiện, phó giám đốc Sở Thì Bình giành lấy người theo đuổi tổng giác đốc tài chính Hoa Phẩm Phác, Liêu Thịnh Khải để làm bạn trai mình. “Shadow Magic”, tên gốc tiếng trung 西洋镜 (Tây Dương kính) là một bộ phim minh họa những ngày phôi thai của điện ảnh Trung Hoa Lục Địa, đạo diễn là Hồ An. Nội dung phim này mình tìm được trên baidu, nhưng mà chưa hiểu lắm và nó khá dài, nếu các bạn không hiểu chỗ SM liên quan gì đến em Bông thì cứ nói nha, mình sẽ tìm nội dung phim và edit lại để cùng đọc. ^^
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]