Đại ca bọn vây lại là một thiếu niên trên mặt có một vệt bầm tím, đang giương đôi mắt hung ác nhìn thẳng vào Hoa Phẩm Tố. Hoa Phẩm Tố nhướng nhướng lông mày, khóe miệng kéo xệ xuống tỏ vẻ khinh thường, thiếu niên cao to này đúng là Đại Đầu, là tên đầu sỏ đã đẩy Hoa Phẩm Tố ngã xuống sông.
“Ẻo lả chết tiệt, ma khóc nhè, đứng ngay giữa con sông nhỏ ấy cũng chỉ tới cổ mà dư phần đầu, vậy mà mày ngã xuống sẽ chết đuối được sao? Tao biết là mày giả vờ! Giả vờ như tắt thở đến nỗi khiến ba tao phải đánh tao một trận, tao khinh! Mày đúng là đứa tiểu nhân âm hiểm!” Chẳng những Đại Đầu kể ra một loạt tội trạng của Hoa Phẩm Tố đến nỗi nước bọt văng tung tóe, còn dùng tay không ngừng xô đẩy cậu.
“Đại Đầu, tôi thấy hình như ba cậu đánh cậu còn nhẹ lắm, suýt chút nữa bản thân đã phạm tội tày trời, vậy mà cậu còn chưa tỉnh lại sao?” Hoa Phẩm Tố hất văng bàn tay đang đẩy đẩy trên người mình ra.
Đại Đầu thấy Hoa Phẩm Tố phản ứng không giống thường ngày, vẻ mặt cực kỳ sửng sốt. Lúc thường chỉ cần bọn hắn vây lấy Hoa Phẩm Tố thì đã bị dọa đến run sợ, đâu có giống như bây giờ, đã bị vây hãm mà còn thốt ra được lời lẽ chỉ trích.
“Tao đã làm sai gì chứ? Không phải mày vẫn đang khỏe mạnh sao? Thế mà ba tao lại đánh tao đến hai ngày vẫn không xuống được giường!” Thật ra hôm nay Đại Đầu cũng không muốn tìm Hoa Phẩm Tố gây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thuong-thiem-hoa/768021/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.