Editor: Giáng Sinh
Tằng Trạm liếc mắt nhìn đồng hồ rồi thở dài: “Chút nữa sẽ về.”
Úy Lam “ừ” một tiếng, nghe trong giọng nói của Tằng Trạm rất mệt mỏi và đau buồn, liền hỏi: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì ư?”
Tằng Trạm lắc đầu: “Không có gì đâu. Lát anh về, em ngủ trước đi.”
Hai người cúp điện thoại. Úy Lam liền đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất, đứng ngóng nhìn một hồi mới đi về giường…
Chú không dễ dàng gì nói ra tâm sự của mình, dù cho đó là chuyện phiền não đến như thế nào thì cũng chỉ qua loa mấy câu với cô… Nhất định đã xảy ra chuyện gì không vui rồi.
Rốt cuộc đêm nay Tằng Trạm cũng không về nhà, Úy Lam ôm hai đứa bé đi ngủ nhưng cũng không yên giấc.
Sáng sớm thứ hai, mẹ Tằng Tử San tỉnh lại, xác định thông tin Tằng Tử San đã chết là sự thật thì liền gào khóc một hồi… Sau đó thấy dáng vẻ mệt mỏi của Tằng Hải thì lại gục đầu vào người ông khóc một lúc nữa. Khi Tằng Trạm chuẩn bị rời khỏi bệnh viện thì bà ta liền nổi cơn điên, chân trần chạy ra ngoài, níu lấy cổ áo Tằng Trạm, nhìn với ánh mắt sắc bén như muốn đâm anh vài nhát, nghiến răng nghiến lợi đe dọa: “Tao sẽ không tha cho mày, tao sẽ không tha cho mày!”
Tằng Trạm sững sờ giây lát, nhìn gương mặt trắng toát của bà ta, anh nhếch mép lạnh lùng nói: “Lúc bà hại chết mẹ tôi thì có nghĩ đến quả báo như bây giờ không?”
Mẹ Tằng Tử San nhướn mày đầy khinh bỉ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thu-nuoi-nhot-co-gai-nho/1247599/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.