Edit: Giáng Sinh
Sáng hôm sau, Lâm Hân Du dẫn mẹ mình tới, mẹ Lâm vẫn nhớ Úy Lam, hôm nay thấy cô đã trưởng thành, càng lớn lại càng xinh đẹp hẳn ra.
Úy Lam và Lâm Hân Du không chênh nhau bao nhiêu tuổi, khi mẹ Lâm tới cô gọi một tiếng bác gái.
Mắt mẹ Lâm không còn tinh tường, vỗ nhẹ tay Úy Lam: “Đã lớn vậy rồi à!” Úy Lam cười ngượng ngùng, xoay qua nói vài câu với Lâm Hân Du rồi dẫn mẹ Lâm đi xem chỗ này chỗ kia trong nhà, hướng dẫn bà các thứ cũng như cách sử dụng như thế nào.
Một mình mẹ Lâm làm cũng không hết việc, Úy Lam không biết Tằng Trạm đi đâu mà kiếm được một người giúp việc dáng dấp tương đối, trắng trẻo lại không quá lớn tuổi.
Buổi tối mẹ Lâm về nhà, Tằng Trạm liền mời thím Tống đến chăm sóc tiểu Tằng Trạm.
Chỉ còn hai người, tay Tằng Trạm lại làm loạn Úy Lam mắng: “Trong đầu chú đừng lúc nào cũng muốn chuyện kia được không?” Lúc cô muốn chuyện đó thì sẽ rất muốn, còn khi không muốn thì sẽ không muốn.
Giờ Tằng Trạm muốn thì Úy Lam lại không muốn.
Kéo tay Tằng Trạm ra, Úy Lam hít sâu rồi quay đầu nhìn Tằng Trạm: “Chú, hôm nay thầy Trần gọi cho tôi, kêu tôi ngày mai đi gặp thầy để thầy huấn luyện vài ngày là có thể đi biểu diễn.”
Tằng Trạm mím môi: “Ừ, muốn đi thì đi đi.” Anh rút tay về chui vào chăn, đưa tay tắt đèn nhắm mắt lại.
Úy Lam xoay mặt nhìn Tằng Trạm, chú không vui sao?
“Chú…” Úy Lam lay cánh tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thu-nuoi-nhot-co-gai-nho/1247586/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.