Editor: TrangQA830810
Uý Lam được anh đồng ý, xoa xoa khoé mắt ướt dẫm, hất cằm “ Tôi không cần cái gì hết, cứ vậy đi thôi “
Tằng Trạm xém tức chết vì thói ương ngạnh của cô. Muốn cắt đứt tất cả quan hệ với anh sao? Tằng Trạm kéo cô lại trước mặt mình, cố nặn ra một nụ cười, nói “ Không thu dọn đồ vậy khỏi đi “
Uý Lam đắn đo một lát, có thể rời đi là tốt rồi, tránh cho chú lại đổi, liền gật đầu đáp “ Ừ “ Cô vội vàng chạy lên lầu, lôi chiếc túi du lịch, mở ra, đem tất cả quần áo ngày thường hay mặc nhét vào, còn mang theo bàn chải đánh răng, khăn mặt, thu thập gọn ngàng nhanh chóng, Tằng Trạm mới uống được mấy ngụm nước đã thấy Uý Lam xách theo túi lớn đi xuống.
Khẩn cấp như vậy? Tuy trong lòng cực kỳ tức giận, bất quá ngoài mặt Tằng Trạm vẫn cười cười, nhẫn nại dò xét “ Hôm nay trễ lắm rồi, ngày mai đi được không?”
Uý Lam quyết đoán “ Không “ một tiếng rõ to.
Tằng Trạm thở dài thườn thượt, lo lắng hỏi “ Em trở về có thể sống như trước kia được à? “
Uý Lam nhìn xung quanh đại sảnh rộng lớn, trực tiếp đánh gãy lời anh “ Chỉ cần không ở cùng với chú, tôi liền có thể sống tốt “
Sắc mặt Tằng Trạm tái mét, gằng từng chữ “ Vậy đi thôi “
Tằng Trạm dắt Uý Lam đi bộ một đoạn, ra đến cổng đại viện, gọi điện cho trạm vận chuyển hành khách, đặt mua vé đi thôn nhỏ miền núi, đúng chín giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thu-nuoi-nhot-co-gai-nho/1247551/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.