Editor: TrangQA830810
Tằng Trạm buồn bực cả đêm, cuốn gói trở về phòng mình, nằm trên giường lănqua lộn lại một hồi, không cam lòng ngồi dậy, tiếp tục xoa bóp hạ thân,vẫn không lên...Tằng Trạm gấp gáp muốn chết, từ xưa tới giờ phụ nữ chỉbám theo chủ động dâng hiến, ân cần hầu hạ, nào có ai dám đá anh?
Đêm nay Úy Lam ngủ thật ngon, không bị làm phiền, lúc chú đi ra, bộ dáng uất ức, hai mắt rưng rưng khiến cô vô cùng cao hứng.
Ngày hôm sau, Tằng Trạm xin nghỉ, nhốt mình trong phòng, vốn là người tự tin kiêu ngạo, anh không muốn đến bệnh viện khám. Úy Lam ôm đống đồ ăn vặtchống đói, chú luôn trốn trong phòng, chẳng chịu xuống dưới, cô bắt đầulo lắng không yên. Đến trưa, mọi chuyện vẫn tiếp diễn, Úy Lam cắn môi,có chút hối hận, chỉ đá một cước, chú sẽ không nghĩ quẩn chứ...tự tử? Cô ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, gõ cửa
“ Chú, chú “ Tiếng kêu dồn dập, hai mắt cũng đỏ lên, nếu chú thật sự chết đi, cô biết dựa vào ai bây giờ.
Tằng Trạm liếc nhìn về phía cánh cửa, cô còn dám tới? Vốn anh không định mởcửa, có điều cô thật ầm ĩ, gõ ầm ầm suốt thời gian dài. Tằng Trạm khẽlắc đầu ngao ngán, bất lực đứng dậy, nửa thân trên để trần, phía dướimặc quần dài, bước ra mở cửa, đôi mắt nheo lại, phẫn nộ từ trên cao nhìn xuống.
“ Chuyện gì?”
“ Tại sao chú trốn trong phòng?” ÚyLam bị ánh mắt hung dữ của anh hù dọa, lui về phía sau, bất quá vẫn đưatay nắm lấy quần anh, hỏi “ Chú sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thu-nuoi-nhot-co-gai-nho/1247545/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.