Uý Lam lang thang qua nhiều con đường, chưa nghĩ ra rốt cục phải đi về đâu. Bên kia, TằngTrạm đang chạy ra ngoài tìm, các cảnh sát cũng toả ra khắp nơi lùng sục. Quả thật khéo sắp đặt, ai cũng tìm không thấy Uý Lam, vậy mà Tằng Trạmthuê xe chở đi mấy con đường liền nhìn thấy.
Uý Lam một mìnhngồi trong ngõ hẻm, vẻ mặt tràn đầy ưu thương, Tằng Trạm bảo tài xế dừng lại, bước xuống xe đứng cách cô bé không xa. Anh bắt đầu nhớ cô bé UýLam ngây thơ vô tư khi còn ở trong thôn, lúc đó cô đáng yêu biết baonhiêu, cô biến thành bây giờ lỗi cũng do anh, nhưng nhìn đến gói quần áo bên cạnh, anh lại khó chịu, cô dựa vào cái gì lại dám bỏ đi? Cô đã làngười của anh còn muốn đi đâu kia chứ?
Thân hình cao lớn của Tằng Trạm đi tới, Uý Lam kinh ngạc nhìn đôi giày trước mặt, cả người run run ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tằng Trạm, sợ hãi cùng uất ức phút chốc như vỡ oà. Ngày hôm qua bị chú làm lâu như vậy, đến giờ giữa hai chân cô vẫncòn đau đó, Uý Lam đứng dậy, không nói tiếng nào, co giò bỏ chạy.
Tằng Trạm nhìn cô, âm thầm thở dài, đến nước này còn cố giãy giụa, chạythoát sao? Anh giơ tay túm lấy cổ áo Uý Lam, không nói chuyện, cũngkhông cho cô cơ hội lên tiếng, ôm lấy eo nhỏ vác lên vai, khiêng lên xe. Uý Lam khóc suốt, đáy lòng anh cũng phiền muộn theo, lớn giọng nói.
” Nín ngay “
Về đến nhà, Uý Lam cũng không dám khóc nữa, Tằng Trạm để cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thu-nuoi-nhot-co-gai-nho/1247525/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.