Tần Cẩn khóc thật lâu, cuối cùng tiếng khóc dần chuyển sang thút thít, Tằng Trạm đứng gần đó có chút phiền muộn.
Có lẽ do ngồi yên quá lâu, tới khi nhúc nhích, cả người Tần Cẩn liền lănxuống sườn núi...Tằng Trạm nhìn cảnh tượng đó rất muốn cười một cái,nghe được tiếng kêu thảm thiết của Tần Cẩn, anh mới vội hoàn hồn, dùngđôi chân dài phóng theo, chỉ là tư thế anh nhảy nhảy bên cạnh Tần Cẩnđang lăn như quả bóng, rất không anh hùng...Đúng là không thể hiểu nổi,người đã lớn như vậy, ngồi trên sườn núi cũng có thể xoay người lănxuống.
Từng vòng từng vòng...còn chưa dừng lại, cả người Tần Cẩn đều đau, rõ ràng đang ngồi rất tốt vậy mà phút chốc giống như viên cầulăn xuống... Tằng Trạm thở dài, vội nắm lấy nhánh cây trên cành bậtngười về phía trước, đón đầu hướng lăn tới của Tần Cẩn, vừa vặn cả người cô đụng vào chân anh rồi dừng lại... Hình ảnh này muốn bao nhiêu buồncười thì có bấy nhiêu. Tần Cẩn ngồi dậy xoa bóp khuỷu tay, Tằng Trạm xác định cô đã giữ được thăng bằng, mới ngồi xổm xuống hỏi.
” Có sao không?”
Tần Cẩn gật đầu “ Không có việc gì “
Thật ra là đau chết...Tần Cẩn mếu máo, mặt mũi đều mất sạch, Tằng Trạm không định cõng Tần Cẩn, Tần Cẩn cũng không cần lưng của anh, hai người cứvậy chậm rãi từng bước đi trở về.
Đến cửa phòng Tần Cẩn, cuốicùng cô cũng bộc phát, quay đầu nhìn Tằng Trạm, hung hăng giẫm lên chânanh một cái mắng “ Anh chính là đồ khốn “ Đi vào trong rồi đóng cửa'Rầm' một tiếng.
Tằng Trạm đứng yên nhếch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thu-nuoi-nhot-co-gai-nho/1247509/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.