Uý Lam không muốn nhớ lại bản thân mình làm cách nào để sống sót, cũng như những đau khổ tủi nhục khi sống đơn độc không người thân, cô muốn quên đi tất cả, mặt Uý Lam chôn trong lòng Tằng Trạm oa oa khóc rống lên.
Từ nhỏ Uý Lam rất ít khi khóc, dù gặp phải tình cảnh khó khăn cỡ nào cô cũng kiên cường chống chọi, nhưng được chú ôm trong lòng, không hiểu tại cô lại muốn khóc, dù sao lồng ngực của chú vừa rộng lớn vừa ấm áp, khóc trong đó sẽ rất thoải mái đi, nghĩ vậy cô càng khóc to hơn. Uý Lam khóc thật lâu, rốt cục cũng ngẩng đầu lên, nắm lấy áo Tằng Trạm bộ dáng đáng thương uỷ khuất bỗng trở nên dữ dằn, cô gằn một tiếng.
“ Chú..”
Tằng Trạm nhìn bộ dạng hung dữ của cô bé nuốt nước bọt, cái này cũng không nên trách anh, tại cô cứ ngây thơ ôm anh cọ tới cọ lui anh mới nhịn không được thò tay xoa bóp mông cô mấy cái. Uý Lam nhìn vẻ mặt im lặng nhận tội của Tằng Trạm, hai tay nhỏ giơ lên giữ chặt cổ áo anh, nhe răng trợn mắt hăm he.
“ Chú đã dẫn tôi đi thì không được làm đau tôi “
Tằng Trạm ngẩn người, thật ra cô bé có hiểu từ 'đau' mà mình đang nói hay không? Nhưng...vẻ mặt cô bé quả thật rất nghiêm túc, không biết trong cái đầu nhỏ bé ấy đang suy nghĩ cái gì, giả ngốc? Hay là ngốc thật? Uý Lam nhíu mày gọi anh lần nữa.
“ Chú “
Tằng Trạm phục hồi tinh thần ậm ờ “ Gì? “
Uý Lam vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thu-nuoi-nhot-co-gai-nho/1247486/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.