Tằng Trạm chỉ tay vào chiếc giường duy nhất trong phòng nói “ Trong nhà chỉ có một cái giường thôi “
Căn nhà rộng lớn như vậy, sao chỉ có một chiếc giường, Uý Lam không tin chạy đi phòng khác xem thử, Tằng Trạm đuổi theo giữ cô lại nói “ Em phải ngủ trong phòng này “
Uý Lam khó hiểu quay đầu nhìn anh hỏi “ Tại sao?”
Tằng Trạm giọng nói kiên quyết “ Tôi nói ngủ ở đâu thì ngủ ở đó “
Nhìn vẻ mặt cố chấp của anh, Uý Lam chẳng dám cãi lại, đành nhẹ giọng thương lượng “ Tôi có thể ngủ trên đất, cũng có thể ngủ chỗ này...” Dứt lời cô chỉ vào cái ghế sô pha.
“ Buổi tối tôi ngủ một mình thật cô đơn” Vẻ mặt Tằng Trạm u buồn, thốt ra lời than thở.
Uý Lam chăm chú nhìn Tằng Trạm, cảm thấy anh thật tội nghiệp, cũng là người có số phận mồ côi giống mình. Uý Lam còn hiểu rất rõ cảm giác lẻ loi trống vắng, một mình cô độc trong đêm dài.
Uý Lam liền ngoan ngoãn nghe lời “ Nếu chú cô đơn, tôi có thể ngủ cùng “
Chưa đợi Tằng Trạm kịp hoan hô trong lòng cô đã nói thêm “ Chú ngủ trên giường đi, còn tôi trải nệm ngủ dưới đất “
Tằng Trạm đành gật gật đầu đồng ý. Hôm nay Uý Lam ngồi xe không quen nên rất mệt mỏi vừa nằm xuống liền ngủ say, Tằng Trạm nằm trên giường hai mắt mở to, nhìn chằm chằm bóng dáng gầy yếu đang ngủ dưới sàn, khoé miệng cong lên, mỉm cười vui vẻ, anh cố nhắm mắt, lăn qua lộn lại vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thu-nuoi-nhot-co-gai-nho/1247478/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.