Edit: TrangQA830810
Cái gì? Anh không nghe lầm đó chứ, cô bé không muốn đi cùng với anh.
Tằng Trạm mím môi, nhìn cô chằm chằm, đột nhiên hỏi " Tại sao?"
Úy Lam cúi đầu, nhỏ giọng đáp " Bởi chú là người xấu "
Úy Lam là cô bé ngây thơ, không biết che giấu, trong lòng nghĩ gì cô sẽ thành thật nói ra, từ nhỏ cô đã quen dùng thái độ như vậy đối với mọi người xung quanh, yêu hay ghét đều rõ ràng.
Tằng Trạm liếc nhìn cô bé đang cúi đầu đứng trước mặt mình, trong lòng có chút tức giận, anh giơ tay nắm lấy vai Úy Lam, lực đạo hơi mạnh, cô cảm thấy vai đau nhói, hoảng sợ muốn hét lớn lên, cô luôn cho rằng chú là người tốt, vậy mà lúc này.
Nghĩ tới đây Úy Lam nhịn không được khóc rống lên, âm thanh đứt quãng nghẹn ngào " Chú...buông ra..đau..."
Lúc này đầu óc Tằng Trạm đang đắm chìm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, không rửa mặt nhiều, lại không hay đánh răng, nhưng sao cô bé vẫn sạch sẽ, đáng yêu như vậy...răng trắng, khuôn mặt cũng trắng, nếu đem vào thành phố nuôi thật tốt, như vậy qua vài năm nữa nhất định lớn lên sẽ rất đẹp.
Nhưng mà, như thế nào nuôi đây? Nhận nuôi đơn thuần? Tằng Trạm lập tức bỏ qua ý nghĩ này, anh vốn không phải loại người lương thiện, tâm anh chưa bao giờ đơn thuần.
Bao dưỡng ghê tởm? Vậy chỉ cầu hoan ái, không cần lo lắng cảm xúc của cô bé, nhưng như vậy anh lại có chút không đành lòng.
Nuôi nhốt đáng khinh? Ừ có lẽ nhốt lại trước, chậm rãi nuôi từ từ rồi hẵng ăn...
Nhanh chóng nghĩ xong, sắc mặt Tằng Trạm bỗng trở nên dịu dàng, bỏ tay đang nắm trên vai Úy Lam xuống, âm thanh nhẹ nhàng tràn đầy khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thu-nuoi-nhot-co-gai-nho/1247472/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.