Cách thành phố G rất xa, có một sơn thôn nhỏ, người trong thôn không tiếp xúc với bên ngoài, mỗi người đều thật thà chất phác, khuôn mặt luôn tươi cười xán lạn. Nhưng trong thôn có một ngôi nhà khá rách nát, là nơi ở của một cô bé mồ côi, cô bé không thích nói chuyện, chỉ có đôi mắt to đen nhìn thấy ai cũng tò mò chớp chớp, thấy có người khóc cô cũng khóc theo, thấy người khác cười cô cũng cười, hỏi cô bé muốn đi đâu, cô dùng tay chỉ chỉ nơi mình muốn đến rồi cười ha hả chạy đi.
Không có ai nghe được cô bé nói chuyện, nhưng mọi người trong thôn đều gọi cô là Uý Lam.
Cô bé mỗi lần nghe thấy “ Trầm Uý Lam “ chỉ nhẹ gật đầu. Cho dù khuôn mặt cha mẹ cô đã quên, nhưng không thể ngay cả tên họ mình cũng không biết. Một cô bé lẻ lo, sống dựa vào tiền trợ cấp của chính phủ và tiếp tế của người dân trong thôn, tuy không khá giả gì, nhưng chỉ cần không ra khỏi thôn, cô cũng không bị đói chết.
Năm Trầm Uý Lam bảy tuổi, lẽ ra cô bé phải vào trường tiểu học trong thôn như mấy đứa trẻ cùng tuổi, nhưng Uý Lam vẫn ở nhà, giáo viên tốt bụng thấy Uý Lam đáng thương, nên cũng kéo cô đến trường, an bài một chỗ ngồi trong lớp cho cô, Trầm Uý Lam mặc dù nghe không vào, nhưng lại rất thích thú với tiếng phổ thông lưu loát dễ nghe của giáo viên.
Người trong thôn chủ yếu nói tiếng địa phương, Trầm Uý Lam vốn không thích nói chuyện, vậy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thu-nuoi-nhot-co-gai-nho/1247459/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.