"Giang! Vệ! Hành!" Hứa Niên gằn từng tiếng mà gọi tên Giang Vệ Hành, trong giọng hỏi hừng hực lửa giận, nổi trận lôi đình.
Cảm giác sung sướng sau bắn tinh chưa hết, Giang Vệ Hành không kịp đề phòng, bị Hứa Niên như con thú nhỏ hung dữ lao đến, ấn lên tường: "A a a! Chiếu bố mày!! Chăn bố mày!!! Đền, đền đi!!"
Hứa Niên quậy nhưng Giang Vệ Hành không thấy đau mà lại thấy ngứa. Hắn cười, ngực rung lên. Hứa Niên tức điên, há mồm, cúi đầu cắn lên vai hắn. Cuối cùng ngập một mồm cơ bắp, răng tê dại, cậu buông ra vội. Nhìn biểu cảm buồn cười của Giang Vệ Hành, Hứa Niên lại ngại quá hóa điên, đấm đấm ngực hắn: "Mày làm bẩn giường tao rồi, đêm nay bố mày ngủ đâu? Tại mày, tại mày hết!"
"Ừ ừ, rồi rồi, tại tao tất." Giang Vệ Hành vươn bàn tay sạch sẽ, định ôm người ta vào lòng lại đụng đến tinh dịch trên eo người ta khiến cả hai tay hắn đều dính dớp. Hắn chỉ đành đưa tay tránh ra, không để người Hứa Niên bẩn nữa, kệ cho Hứa Niên đánh mình, dở khóc dở cười: "Bé ngoan, đế tao đi rửa tay đã được không?"
Hứa Niên nghe thấy Giang Vệ Hành gọi mình là "bé ngoan" thì xấu hổ, đỏ bừng cả mặt, đấm nhẹ Giang Vệ Hành: "Ra đây hộ tao trước." Rồi cậu lớn giọng: "Không thì mày không xong đâu."
Giang Vệ Hành nhìn cậu tránh mình ra, cái bộ dáng ngoan ngoãn cong mông lấy giấy kia khiến cho em trai hắn lại run lên, chuẩn bị ngóc đầu dậy.
Hứa Niên rút mấy tờ giấy, ngồi trước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thu-nha-giau/1020191/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.