"Mới thế mà đã ngất xỉu?" Lê Tử Nam phe phẩy ngón tay, tức thì một đạo ánh sáng màu xanh bắn vào giữa hai lông mày của Nịnh Hinh Nhi.
Nịnh Hinh Nhi đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt thờ thẩn mà mở to. Nàng giờ phút này thần trí không rõ, thân thể còn đang run rẩy vì cao trào, hoàn toàn không biết chính mình vừa mới té xỉu.
"Sư phụ, ngươi cần phải được dạy dỗ thêm." Lê Tử Nam vừa nói, vừa đem Nịnh Hinh Nhi từ trong lòng ngực Ngàn Tuyết đoạt lấy.
"Các ngươi, buông tha ta đi, ta không chịu được nữa." Nàng suy yếu mà nói, miệng thở dốc, ngực phập phồng mãnh liệt.
"Hinh Nhi, ngươi là nữ tu sĩ có tu vi cao thâm." Lê Tử Nam nói nhưng vẫn không thể lay chuyển quyết tâm của nàng.
"Lê tử Nam, ngươi không thể để ta tận hưởng chút sao?" Ngàn Tuyết thống khổ mà nằm trên tấm da thú, giữa hai chân hắn tràn đầy tinh dịch cùng ái dịch của nàng, gậy thịt đỏ sậm thế nhưng vẫn chưa hoàn toàn mềm xuống.
"Sư phụ thì chỉ có một, nếu ngươi muốn tận hưởng thì ra bên ngoài mà tìm hồ ly cái khác đi." Lê Tử Nam lạnh lùng mà níu, doi68 tay bắt lấy cánh mông Nịnh Hinh Nhi mà đong dưa, dùng hoa huyệt ướt đẫm của nàng cọ xát côn thịt chính mình.
"Không, ta không cần, ta chỉ cần chủ nhân." Ngàn Tuyết lập tức xoay người đi đến bên Nịnh Hinh Nhi mà nói, "Chủ nhân, ta chỉ cần ngươi." Hắn kêu chủ nhân đã từ rất lâu rồi, bây giờ kể cả có trở thành đệ tử của nàng thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thu-do-de-phan-cong/32850/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.