Thấy hai sư huynh đã cởi quần áo, Ngàn Tuyết trên người bạch quang chợt lóe, bộ y phục bạch y hư không biến mất, lộ ra thân hình tuyết trắng tuyệt đẹp không tì vết. Khuôn mặt thon đẹp, thanh mảnh, nhưng lúc cả người không quần áo, ngực trần, eo thon rắn chắc, hai chân thon dài hữu lực, còn có vật màu đỏ sậm giữa hai chân kia, ngạo long ngạo nghễ mà dựng đứng.
"Ân..." Ngực phập phồng khó chịu, hạ huyệt giữa hai chân khô nóng khó nhịn, Nịnh Hinh Nhi cho dù cực lực nhẫn nại, cũng vẫn than nhẹ ra tiếng, eo liễu mảnh khảnh vặn vẹo, ý đồ cọ xát thân dưới với tấm thảm thú để giải nhiệt, đùi khép lại ma xát lẫn nhau, cũng để giảm xuống sự khô nóng, ngứa ngáy.
"Sư phụ đã chờ không kịp nữa." Lê Tử Nam thúc giục nói. Hắn cũng đã chờ không kịp rồi!
Hạ Trọng Lâu lập tức bắt lấy hai chân Nịnh Hinh Nhi cứng rắn tách ra, cầm côn thịt thô dài chính mình ma xát với cửa huyệt ướt át của nàng. Một đợt khoái cảm chợt lan tràn ra, hắn sảng khoái đến da đầu tê dại. "Sư phụ, thật xin lỗi, ta ái mộ ngươi đã lâu, tâm của ta tình của ta trời đất chứng giám. Ta thề, cuộc đời này ta tuyệt đối không phản bội ngươi." Hắn nói xong, nhấc eo đâm vào bên trong, nhìn đỉnh quy đầu hung khí nam tính màu đỏ sậm của mình tách ra cánh môi phấn nộn, từng chút từng chút một chen vào vách thịt chật hẹp của nàng.
"Ân..." Nịnh Hinh Nhi biết hôm nay mình không thể thoát được, tuyệt vọng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thu-do-de-phan-cong/32844/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.