"Sư phụ, sư phụ..." Lê Tử Nam thấp giọng nỉ non, hắn ngẩng đầu nhìn Nịnh Hinh Nhi, ngón tay vuốt ve đôi môi bị hắn hôn đến kiều diễm ướt át. Vầng trán tuyết trắng lấm tấm đầy mồ hôi, khóe mắt phiếm hồng, hai mắt mê mang, hô hấp dồn dập, hẳn là đã bị Thiên Tiên Say Tình kích thích dục vọng trong thân thể. Hắn đã sớm biết, người phàm tu tiên là vì muốn trường sinh bất lão, vì muốn trở nên cường đại, và vì muốn được hưởng thụ. Vô dục vô cầu thì tu tiên làm gì? Mục đích ban đầu tu tiên còn không phải là vì không muốn chết sao? Hắn tu tiên là vì muốn bản thân mãi mãi bất tử, muốn thứ gì liền có ngay thứ đó.
"A... Các ngươi, buông ta ra..." Nịnh Hinh Nhi thở dốc mà nói, ý chí cơ hồ như đã bị sự ngứa ngáy cùng khô nóng ăn mòn. Nàng từ khi sinh ra đến giờ đều tập trung vào tu luyện, chưa bao giờ trải qua kích thích như thế này, mà kẻ địch lại chính là đồ đệ cùng linh sủng mình chưa bao giờ phòng bị, cho dù có bị bọn họ phục kích cũng không nỡ công kích bọn họ. Sai lầm nối tiếp sai lầm, nàng hiện tại vô lực phản kháng, chỉ có thể tùy ý bọn họ đùa bỡn.
"Sư phụ, ngươi thật đẹp, thật yếu mềm, làm ta hận không thể đem ngươi chà đạp, làm ngươi phải khóc thút thít mà cầu xin." Lê Tử Nam nhẹ nhàng mà nói, không chút do dự đem y phục chín rặng mây đỏ tựa như áo cưới trên người nàng cùng áo ngực đỏ thẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thu-do-de-phan-cong/32842/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.