Chương trước
Chương sau
Editor: Kua Kua (Ái Vũ)

Người tu đạo chú ý nhất là cơ duyên, sự tình giữa nàng và hắn cũng có thể xem như là một loại duyên phận!

Nịnh Hinh Nhi nghĩ nghĩ một lúc rồi hỏi, "Tại sao Tử Nam không ở cùng với người?" Tình cảm của huynh đệ bọn họ vẫn luôn rất tốt.

Hạ Trọng Lâu thành thật mà trả lời: "Sau khi chúng ta rời khỏi linh đàm bí địa, cả hai cảm thấy bản thân đã có đủ năng lực thế nên liền đi giải quyết mối thù hận năm xưa của gia tộc."

Nịnh Hinh Nhi lập tức nôn nóng hỏi: "Các ngươi đã tìm được kẻ thù?" Thời điểm nàng thu nhận bọn hắn làm đồ đệ thì đã biết thân nhân của bọn họ bị người xấu giết hại, mối thù diệt tộc đã ăn sâu vào bọn họ, cho nên khi tu vi bọn họ đạt tới mức Kim Đan kỳ thì có yêu cầu nàng cho bọn họ ra bên ngoài rèn luyện thì nàng củng không cự tuyệt.

"Đúng vậy, đã biệt. Lúc trước sở dĩ không báo thù là vì tu vi của chúng ta không cao bằng bọn chúng, nhân số cũng kém một khoảng xa. Việc tìm bọn chúng bọn thù chính là đâm đầu vào chỗ chết." Hạ Trọng Lâu đối với quá trình báo thù cũng chỉ bâng quơ nói một câu, "Cuối cùng, ta và Lê Tử Nam quyết định tách nhau ra đi tìm kiếm cơ duyên của chính mình. Đệ ấy có Thủy Linh Lung, về sau nàng có thể hỏi mượn hắn."

Nịnh Hinh Nhi lập tức cự tuyệt, "Ta không cần." Từ dưới nền đất của động phủ linh tuyền nhà nàng có ngày nào mà không nảy lên hương khí thủy linh khí nồng đậm.

Hạ Trọng Lâu biết sư phụ vẫn còn chưa tha thứ cho những hành vi đó của Lê Tử Nam, liền tiếp tục thuật lại quá trình hắn mạo hiểm tu luyện trong miệng núi lửa.

Nịnh Hinh Nhi nghe xong cực kỳ lo lắng, tu sĩ có được năng lực cường đại mà người khác có được thì sao, dù gặp khó khăn thì vẫn sẽ có bất rắc như cũ mà thôi.

Hạ Trọng Lâu rất lâu sau mới nói hết được quá trình tu luyện gian khổ của mình, "Ảo cảnh này chỉ cho phép Hỏa Linh Căn tu sĩ tiến vào, Tử Nam không đủ tiêu chuẩn, bất quá ta..." Hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói, "Ta nghe nói đệ ấy đối với các loại thí luyện ảo cảnh đều rất hứng thú, có lẽ khi ra ngoài chúng ta sẽ gặp được đệ ấy." Sư phụ tâm địa thiện lương, nếu biết Tử Nam đã hắc hóa rơi vào ma đạo, cho dù biết là vì Thủy Linh Lung, đệ ấy bị buộc phải giết người, cũng sẽ rất khổ sở đi?

"Không, ta không muốn thấy hắn." Nịnh Hinh Nhi nghĩ nghĩ, "Ngươi đã tiếp nhận truyền thừa, còn cần phải ở chỗ này thí luyện sao? Ở các nơi khác cũng có linh khí rất nồng đậm, nhưng nếu ngươi muốn thì ta cũng không cản. ta cũng muốn đi khắp nơi nhìn xem một chút." Hạ Trọng Lâu là tu sĩ thuần hỏa linh căn, nơi có nồng đậm hỏa linh khí mới đáng là bảo địa tu luyện của hắn.

"Tất cả những gian nguy, hiểm trở nhất trong ảo cảnh này ta đều đã vượt qua, nơi khác đối với ta mà nói cũng chỉ là xem xem có bảo vật tốt gì không để ta thu nhập mà thôi." Nguyên bản hắn chỉ có một túi trữ vật bình thường mà sư phụ cấp cho hắn. Nhưng giờ thế sự đã thay đổi, hắn đã có được một túi càn khôn trực tiếp dung hợp vào cánh tay trái, không gian bên trong rộng vô cùng, còn có một ít linh ngọc, pháp khí, linh bảo mà người kế thừa trước để lại.

Nghĩ đến những thứ tốt bên trong, hắn lập tức mở túi lấy ra, cầm trong lòng bàn tay, hỏi lấy lòng: "Sư phụ, nàng thích không? Đây là Bông Tuyết Trụy, có năng lượng dự trữ nguồn linh lực cường đại, rất thích hợp để nàng sử dụng khi độ kiếp." Đây là một đôi hoa tai hình hoa sen màu ngân bạch, dưới ánh mắt trời có thể tỏa ra linh quang lóng lánh.

Nịnh Hinh Nhi cũng không khách khí, lấy đôi hoa tai từ trong lòng bàn tay hắn lên, dùng thần thức dò xét một chút, kinh ngạc nói: "Ta cảm thấy món pháp khí này cũng đủ để chứa đựng nguồn linh lực của một Hóa Thần hậu kỳ." Đồ vật hung mãnh như thế thật đúng là rất thích hợp để sử dụng khi độ kiếp. Thời điểm linh lực cạn kiệt không kịp khôi phục, thì nó quả thực chính là thứ đem đến mạng sống lần thứ hai cho chính mình.

"Sư phụ, để ta mang lên cho nàng." Hắn nhanh nhạy đáp.

Bởi vì Bông Tuyết Trụy vô cùng tương thích với thuộc tính linh lực của nàng, lại không liên quan gì đến Hỏa Linh Căn của Hạ Trọng Lâu, thế nên Nịnh Hinh Nhi lập tức tháo xuống đôi hao tai nàng hay mang, để hắn giúp nàng đeo vào. Mà Hạ Trọng Lâu cũng rất nhanh tiến lên, thật cẩn thận duỗi tay đeo khuyên tai cho nàng.

"Thật xinh đẹp." Hạ Trọng Lâu cảm thán mà khen, ngón tay vuốt ve lấy vành tai nhỏ nhắn hồng thuận của nàng, đôi mắt càng ngày càng thâm thúy.

Nịnh Hinh Nhi hơi hơi đỏ mặt, đẩy tay hắn ra, hờn dỗi nói: "Đừng lộn xộn." Lỗ tai là nơi mẫn cảm của nàng, tay hoặc môi hắn chỉ cần nhẹ trêu chọc là có thể làm sự tê dại trong người nàng không ngừng nhen nhóm.

"Sư phụ, nàng hình như chưa từng thí luyện bao giờ, ta mang nàng đi xem thử nhé?" Hắn phấn chấn mà nói. Hắn có thể mang nàng đi tam sơn tứ núi, tìm kiếm các loại thí luyện bí cảnh, hắn còn mang nàng đến thế gian, tìm hiểu các loại phong tục thường dân. Tử Nam nói thật không sai, mục đích tu tiên của mọi người là cái gì, có được cuộc sống trường sinh bất tử là để làm chi? Chính là để hưởng thụ cuộc sống này, cuộc sống của chí cao võ thượng!

Mỗi một tu sĩ trong quá trình tu luyện đều phải trải qua các loại thí luyện, rèn luyện tâm cảnh chính mình. Nàng vẫn luôn cư trú tại linh đàm bí địa, thuần túy mà tu luyện để thành công trải qua độ kiếp, cho dù tâm địa thiện lượng, nhưng chung quy vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nghĩ đến đây, Nịnh Hinh Nhi chậm rãi gật đầu, nói: "Được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.