Chương trước
Chương sau
"Hinh Nhi, thân thể của nàng đã khôi phục." Lê Tử Nam khẳng định mà nói, tay sờ soạng âm đế của nàng. Thân thể của tu sĩ Hóa Thần đại viên mãn đã trải qua vô số lần rèn luyện, cho dù linh lực có bị phong ấn, nhưng khả năng hồi phục vẫn là cường đại.

"Không được, ta đã không còn nguyên âm để cho các ngươi hấp thụ!" Nịnh Hinh Nhi sợ tới mức mà dùng hết sức ngăn chặn bàn tay to đang lui tới bên trong quần áo nàng. Sau một lúc nghỉ ngơi, vất vả lắm nàng mới khôi phục một chút khí lực để tự mặc tốt quần áo, không để lại để bọn họ cởi ra nữa.

"Hinh Nhi ngốc, nàng cho rằng nàng chỉ có nguyên âm là trân quý sao?" Lê Tử Nam cúi đầu hôn môi nàng, bàn tay to cố chấp chui vào bên trong quần áo, từ sau thắt lưng cởi bỏ yếm nàng ra, vuốt ve hai tiểu bánh bao. Nếu hắn cố gắng xoa xoa, nơi này có lẽ sẽ lớn đến mức nam nhân không thể nắm giữ bằng một bàn tay.

Nịnh Hinh Nhi bi ai phát hiện, tình huống của nàng lại trở về như lúc trước, cho nên phản kháng chỉ là vô ích. "Không, không cần đem ta như nguồn sức mạnh mà hấp thụ nữa." Nàng tuyệt vọng mà cầu xin, dù biết vẫn phí công như cũ. Mẫu thân nàng vẫn luôn cảnh cáo nàng khi còn nhỏ, thủy linh thể là vật dẫn thiên địa linh vật, thân thể nàng lại là thuần âm thủy linh thể, là tuyệt thế đỉnh lò vạn năm khó gặp của giới tu luyện, nếu không tự bảo vệ tốt bản thân, thì chỉ có thể trở thành đỉnh lò tu luyện cho một nam tu sĩ cường đại hoặc cho nhiều nam tu sĩ khác, cho nên nàng mới chuyên tâm mà tu luyện trong linh đàm bí địa, không cần ra nhân gian khói lửa kia. Ba, bốn trăm năm sau, nàng vẫn luôn an tĩnh trong linh đàm bí địa, sau đó thu một con yêu hồ làm sủng vật cho đỡ cô đơn, nếu như Hạ Trọng Lâu và Lê Tử Nam không phải ngoài ý muốn xông vào nơi ở của nàng, thì có lẽ cho đến lúc phi thăng nàng sẽ mãi không biết nam nhân là gì.

"Nàng sẽ không là tu luyện đỉnh lò, tương lai ta sẽ chỉ nàng thuật thải dương bổ âm." Lê Tử Nam cam đoan nói. Hiện tại nàng và hắn chỉ chênh lệch nhau một chút ít, một là Hóa Thần Sơ Kỳ và một là Hóa Thần đại viên mãn, chờ khi khoảng cách được thu ngắn lại, hắn sẽ dạy nàng thuật song tu âm dương, sau đó thực hành cùng nàng.

"Ta không muốn dính líu tới tà thuật." Nịnh Hinh Nhi suy yếu mà nói, cảm giác hai vú bị hắn xoa nắn dần dần nổi lên khoái cảm.

"Nàng sẽ." Lê Tử Nam chắc nịch mà nói, nhìn sang Hạ Trọng Lâu vẫn còn đang tu luyện ở một bên, Lê Tử Nam liền bố trí một kết giới ngăn cách âm thanh, đem Nịnh Hinh Nhi đẩy ngã trên giường.

Ngàn Tuyết ở bên cạnh thấy thế liền hưng phấn lên, gấp đến không thể chờ nổi mà kéo váy nàng xuống. Chỉ cần Lê Tử Nam cho hắn nhập cuộc chung, hắn cũng rất vui mừng rồi, huống chi nếu không nhờ có Lê Tử Nam, hắn muốn ăn Nịnh Hinh Nhi thì cũng không phải chuyện dễ dàng.

"Khi nào thì ngươi sẽ cởi bỏ Khóa Thần Hoàn?" Nịnh Hinh Nhi bất đắc dĩ hỏi. Hiện tại sức lực nàng cùng thiếu nữ nhu nhược không có gì khác nhau, nàng chỉ có thể vô lực tiếp nhận sự cầu hoan của bọn họ.

"Khi nàng có thể tu luyện thuật thải dương bổ âm." Lê Tử Nam vừa nói, vừa đem nàng lột sạch ra, từ không gian pháp khí lấy ra một cái rương nhỏ, trong đó chứa một đống thuốc mỡ trong suốt màu hồng phấn.

Thần sắc Nịnh Hinh Nhi đại biến, kinh hoảng nói: "Đừng, đừng bôi xuân dược cho ta." Xuân dược sẽ làm nàng đánh mất bản thân.

Lê Tử Nam dùng cánh tay chặn ngực nàng lại, đem Thiên Tiên Say Tình màu hồng phấn tinh tế bôi lên hai đôi vú lớn của nàng, sau đó đem thuốc đưa đến cho Ngàn Tuyết đang ở dưới chân nàng, dặn dò nói, "Ngươi bôi ở đó một ít đi, nhớ kỹ, dược hiệu cái này rất mạnh." Dược này đòi hỏi rất nhiều nguyên liệu, bây giờ hắn không còn nhiều, Thiên Tiên Say Tình cứ càng ngày càng ít dần đi, nhưng nhìn đến chỗ này, có lẽ cũng đủ cho bọn họ dùng, làm cho thể xác và tinh thần Nịnh Hinh Nhi phải mê luyến bọn họ.

Ngàn Tuyết lập tức dùng ngón tay lấy một chút thuốc mỡ hồng phấn trong suốt? Bôi chỗ nào mới tốt đây? Hắn giảo hoạt mà cười cười, hơi hơi dùng sức mà đem đôi chân đang khép chặt của nàng mở ra, đem thuốc bôi lên hoa đế nhu thuận cùng với hoa huyệt thủy nộn.

"Ngươi muốn cho ta mệt chết sao?" Ánh mắt hiện lên một tia hài lòng, mọi mỏng của Lê Tử Nam gợi lên ý cười tà mị. Thuốc này sở dĩ kêu Thiên Tiên Say Tình là bởi vì nếu tiên nhân trên Thiên giới nếu sử dụng sẽ tăng lên ham muốn, khó có thể khống chế bản thân.

"Không phải còn ta sao? Hạ Trọng Lâu rất nhanh sẽ tu luyện xong." Ngàn Tuyết không có hảo ý mà nói, Hạ Trọng Lâu chính là người phá tấm thân xử nữ của Nịnh Hinh Nhi, nói cách khác, hắn là người đạt được nguyên âm thuần khiết nhất, cũng là nhiều nhất, cho nên hắn là người luyện hóa lâu nhất. Mà hắn lại là người xui xẻo nhất, là người cuối cùng giao hợp với Nịnh Hinh Nhi, thứ hắn đạt được không thể so với Hạ Trọng Lâu. Bất quá được cái này thì mất cái kia, hắn cũng rất thỏa mãn.

Tóm tắt một chút cho mấy nàng dễ hiểu:

Khóa Tử Thần: phong ấn sức mạnh Nịnh Hinh Nhi lại, làm cho nàng ấy không có sức mạnh để phản kháng mấy anh đồ đệ cầm thú nhà mình.

Thiên Tiên Say Tình: xuân dược, kích thích Hinh Nhi thành một tiểu hổ a ~~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.