Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường kết thúc thì cũng chẳng còn sớm. Thư Tâm hỏi Hiểu Hiểu khi nào sinh, hào hứng nói chờ em bé ra đời thì sẽ nhận làm mẹ nuôi, lại hàn huyên đôi câu. Bàng tiên sinh thương vợ luôn dịu dàng đi theo khách sáo đôi câu rồi đưa bà xã về nhà.
Nghĩ nghĩ, Thư Tâm gọi điện về nhà cho cha mẹ, định đi xem kí túc xá trước.
Đẩy cửa xuống xe, Thư Tâm phát hiện mình đã đến khu trung tâm thương mại, không nhịn được cũng có chút nghi hoặc:
- Chỗ này rất gần công ty nhưng giá nhà rất đắt, quá xa xỉ, công ty lại chịu cho nhân viên ở chỗ này sao?
Lại nhìn chung quanh một chút:
- Sao em chưa từng nghe nhắc đến?
Boss đỗ xe xong, dẫn theo Thư Tâm vẫn còn đang suy nghĩ băn khoăn đi qua một đoạn phố dài rồi đáp:
- Không có, không phải nhà công ty cho nhân viên ở, công ty chỉ có tiền trợ cấp mua nhà chứ không có nhà!
Thư Tâm thoáng sửng sốt, lúc này mới bất giác ngẩng đầu lên, lại thấy trước mặt là tòa khách sạn sừng sững.
Thư Tâm còn có thể không hiểu sao? Cô dừng bước, quay đầu nhìn Boss, lại nghe Boss thản nhiên nói:
- Tôi và Thẩm Ngọc quen nhau ở nước ngoài, về sau chúng tôi về nước, mọi chuyện trong nhà đều không muốn tự làm nên thuê một phòng lớn ở trong khách sạn này ở lâu dài.
Anh đứng trên bậc thềm đá trước cửa khách sạn, quay người lại, ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt anh khiến vẻ mặt anh như ảo như mơ:
- Tôi nghĩ, em là con gái, ở một mình bên ngoài cũng không tiện, chẳng bằng đến ở cạnh chúng tôi, còn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Hơn nữa, tôi cũng quen với giám đốc ở đây, sẽ có chiết khấu. Em thấy thế nào?
- Nhưng mà…
Cho dù có ngốc cỡ nào thì gặp phải chuyện này cũng đều nghĩ sang một hướng khác.
Thư Tâm nhíu mày nhìn Boss, lại phát hiện, trên vẻ mặt đứng đắn của Boss hoàn toàn không có ám chỉ gì khác.
Thư Tâm thoáng thở phào nhưng vẫn lắc đầu:
- Không được, thật sự không được, giờ em cứ ở cùng cha mẹ cũng được. Cái này… cứ ở khách sạn mãi, sau này còn phải ra ra vào vào, sẽ không tốt cho thanh danh của Boss đúng không? Cảm ơn Boss nhiều!
Thư Tâm khéo léo từ chối khiến Boss nhăn mày, khẽ khuyên nhủ:
- Nhà cha mẹ em rất xa công ty, công ty lại thường xuyên phải tăng ca, một mình em như vậy có quá vất vả không?
Boss nhìn Thư Tâm, thản nhiên nói:
- Thư Thư, em đừng nghĩ nhiều, cũng như khi nãy tôi đã nói, thanh giả tự thanh, tôi cũng không để ý.
Cho nên… em còn để ý cái gì?
Nửa câu cuối Boss không nói ra nhưng dễ dàng có thể hiểu, Thư Tâm có chút xấu hổ.
So với khi nãy Trần Gia Lạc khiến Boss khó xử, loại tin đồn thất thiệt này với mình quả cũng chẳng đáng là gì. Chỉ là… trong thời gian ngắn đã thế này, dường như khiến những lời Trần Gia Lạc nói trở thành sự thật…
Boss không ngừng khuyên, đẩy gọng kính, khuôn mặt chính trực vô cùng:
- Huống chi chỉ là ở chung một khách sạn, lúc đi công tác cũng sẽ là như vậy. Hơn nữa, em cũng biết, khách sạn này có đến hơn ngàn người thuê, chẳng lẽ em tính so đo từng người sao?
Thư Tâm sửng sốt.
Boss nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô, quay đầu nhìn thoáng qua tòa nhà cao sừng sững, bình thản nói:
- Thực ra, tôi và Thẩm Ngọc cũng đều có nhà riêng của mình, chỉ có điều hai chúng tôi đều rất bận, nhà bỏ đó cũng chẳng mấy khi về. Có lẽ, còn chẳng bằng phòng làm việc của công ty. Trống rỗng, lạnh lẽo cũng chẳng giống cái nhà, nhìn rất khó chịu. Cho nên cứ ở đây đến bây giờ.
Boss nhìn Thư Tâm thật sâu, khẽ cười:
- Nhưng mà, từ nay về sau sẽ có nhà!
Trong nháy mắt, Thư Tâm không phân biệt nổi cảm giác chua xót trong lòng mình là thế nào, thương xót hay là cái gì? Chỉ biết là, đến khi cô phản ứng lại thì đã đứng cùng Boss trong thang máy.
Lúc này, trong thang máy có rất ít người, đi qua mấy tầng thì chỉ còn lại Boss và Thư Tâm.
Thang máy rất sạch sẽ, sáng sủa, có thể phản chiếu ra bóng người, chỉ có điều hơi hẹp. Quạt thông gió trên đỉnh đầu phát ra tiếng o o rất nhỏ, Thư Tâm cúi đầu, cắn môi, cuối cùng vẫn mở miệng:
- Boss, anh đối với em… đối với em… có phải là…
Boss nhẹ nhàng nghiêng người, vì cúi đầu nên nụ cười của anh không ai thấy rõ.
Anh chống tay lên tay vịn thang máy, gần như là giam Thư Tâm vào trong lòng, cúi đầu nhìn xoáy tóc của Thư Tâm, như cổ vũ mà hỏi:
- Có phải là cái gì?
Thư Tâm như con thỏ nhỏ, nhát gan lại thẹn thùng, chỉ có những lúc cấp bách thì mới để lộ ra chiếc răng cửa sắc nhọn như dao mà hung dữ cắn người. Nếu không nắm chặt tai lại thì con thỏ sẽ lỉnh ngay đi mất, chỉ loáng cái đã không thấy tăm hơi. Cho nên, anh phải từ tốn, đầu tiên phải để cô luôn nghĩ đến anh, đến khi có cảm giác rồi thì sẽ càng khắc sâu nó hơn.
Thực ra tình cảm cũng rất dễ dàng. Cho dù ban đầu không phải là tình yêu nhưng cứ mãi tiếp xúc, mãi hoảng hốt mà để ý đến nhất cử nhất động của đối phương, đợi đến lúc đó, anh dịu dàng một chút, muốn tình cảm gì còn sợ khó sao?
Huống chi, chung sống với nhau cần đâu chỉ là là tình cảm: Trách nhiệm, tôn trọng, bảo vệ, đều rất quan trọng.
Boss nhớ lại thời sinh viên của mình, chỉ vì chậm một bước đã để cho Trần Gia Lạc tỏ tình trước.
Anh vẫn là tiền bối năm cuối lạnh lùng với danh tiếng lẫy lừng, không ai biết sự tiếc nuối, không ai biết sự hối hận của anh. Hối hân và đau lòng, mà ngay cả bạn chung phòng, sau khi lén quan sát hai ngày cũng chẳng nhận ra được điều này.
Có một lần, anh đi vệ sinh, lúc đó các bạn trong phòng cho là anh không ở đó nên mới bắt đầu ồn ào, anh cũng nghe được vài câu.
Bọn họ nói: “Cậu đùa à, người như Tiểu Trác sao có thể thích cô em gái kia được, lúc đó chỉ là đùa mà thôi!”
Bọn họ nói: “Đúng thế, đúng thế, cậu xem, giờ người ta đã có bạn trai, Tiểu Trác có phản ứng gì không? Chẳng đi học thì đi làm thêm, có chỗ nào giống người thất tình?”
Bọn họ thoáng dừng lại rồi thở dài một hơi, lại tiếp: “May mà Tiểu Trác không tỏ vẻ gì thất tình, nếu không mình sẽ thấy lạ lắm”.
“Đúng thế, đúng thế…” Bọn họ đều phụ họa như vậy.
Sau đó anh đẩy cửa đi ra ngoài, mọi người đều xấu hổ.
Lúc đó anh mới học năm thứ tư nhưng vì từng tham gia một cuộc thi ở trường khiến ban giám khảo chú ý nên bắt đầu có việc làm thêm. Vì thế anh đẩy cửa đi ra ngoài rồi cầm đồ ra khỏi phòng, thực sự cũng không khiến các bạn mất tự nhiên quá lâu. Cho nên bọn họ sẽ không phát hiện, dù vẻ mặt anh không có gì nhưng lòng anh lại có chút buồn bã.
Dù sao cũng là nữ sinh đầu tiên anh có cảm tình…
Nhưng lúc đó cũng chỉ là chút buồn bã mà thôi.
Về sau anh xuất ngoại, về sau ngẫu nhiên lại nghe nói Thư Tâm và Trần Gia Lạc kết hôn, lại là về sau, anh nhận lời làm cho AC, về nước, không ngờ lại gặp cố nhân ở hành lang công ty.
Cũng là một mùa hè, anh sửng sốt nhìn cánh cửa thang máy dần khép lại, nhìn khuôn mặt Thư Tâm dần biến mất. Tình cảm bao năm trước đột nhiên lại ùa về nhân lúc anh còn chưa kịp định thần.
Chỉ có điều, lần này đã không phải là chút hứng thú, chút yêu mến như khi còn trẻ, mà là tình cảm nồng hậu, lớn dần theo năm tháng.
Cũng là khi đó, anh lên văn phòng, gọi điện thoại về tổng công ty, nhận lời với giám đốc sẽ dùng ba năm để mở rộng thị phần của AC tại Trung Quốc, để cho cấp trên đồng ý kéo dài thời gian anh ở lại Trung Quốc từ một năm rưỡi thành ba năm.
Ba năm… thực ra lúc đó anh cũng không muốn làm gì, chỉ có điều đột nhiên gặp lại cố nhân khiến anh như hôn mê mà thôi.
Có lẽ, người lãnh đạm như anh luôn có những lúc đột nhiên bị mất phương hướng như vậy.
Chỉ có điều, khi đó anh không ngờ rằng cuộc hôn nhân của Thư Tâm sẽ xảy ra vấn đề như vậy. Nhưng mà đây chính là cơ hội của anh, tuy thời gian của anh không nhiều nhưng anh sẽ không buông tay lần nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]