Edit: PingkiĐến lúc Diệp Sơ chạy tới nhà ga thì đã qua hai giờ chiều. Vừa xuống xe, từ đằng xa đã thấy một người đứng trên bậc thềm của nhà ga, một thân đồng phục ngụy trang, dáng người cao ngất, anh khí bức người, mấy cô gái đi ngang qua đều nhịn không được mà nhìn trộm hắn thêm một chút, giống như những người xung quanh đều trở thành vật làm nền cho hắn vậy. 
Diệp Sơ xuống xe, bước chân đi về phía Vệ Bắc, giống như có thần giao cách cảm, Vệ Bắc xoay người lại, từ trên cao nhìn xuống chạm vào ánh mắt của cô đang nhìn lên, trong đôi mắt lóe lên một tia vui sướng, trong giây lát lại bị che dấu mất. 
“Diệp Phì, cậu là ốc sên sao? Có việc đến đây cũng chậm như vậy!” Hắn không chút khách khí gào lên với cô, hoàn toàn không có một chút gì gọi là lãng mạn sau những ngày xa cách đáng nói. 
Diệp Sơ không nói gì, cô thực sự là chạy vội từ nhà tới đây,tiền xe cũng tốn mất năm mươi đồng, thái độ của cái người này không thể dễ chịu hơn một chút được sao? Kỳ thật cô đã quên mất chính mình vì cớ gì mà chỉ vì một cuộc điện thoại của hắn đã vội vã không quản cả chặng đường xa tới đây. 
Ngay lúc này, Vệ Bắc đã bước từng bước xuống bậc thềm, trên vai hắn chỉ có duy nhất một túi đeo màu đen, trên người còn đang mặc đồng phục diễn tập, không có một chút dáng vẻ của người mới từ thành phố C xa xôi trở về. 
Diệp Sơ bỗng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thu-buong-co-nuong-kia-ra/2045950/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.