Lăng Kỳ sau khi tắm rửa xong bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn tràng cảnh trước mắt thì hoá đá tại chỗ: Nữ nhân tưởng đang còn say giấc biến mất không dấu vết, quần áo cũng vô tung vô ảnh.
Hắn đi đến bên giường, vén chăn ra để cảm nhận độ ấm còn lưu lại, xem nàng đã đi được bao lâu.
Một mảng đậm màu lưu lại trên tấm ga màu xám bạc đập vào mắt hắn khiến hắn không khỏi cong môi.
Nàng đã là người của hắn rồi!
Quay đầu nhìn lên bức hoạ treo trên tường, hắn tựa tiếu phi tiếu nói: "Tuyết nhi, nàng đúng là không ngoan, vậy mà lại chạy thêm lần nữa. Lần sau ta nhất định sẽ khiến nàng không còn sức để chạy. Còn quần áo, tốt nhất là nên xé nát, để xem nàng chạy đi kiểu gì?"
Mỉm cười nhìn nữ nhân trong bức hoạ, hắn nói tiếp: "Ta chỉ cho nàng một ngày để tiếp nhận. Qua ngày mai, ta nhất định sẽ bắt nàng trở về."
Cơ Tuyết sau khi chạy khỏi nhà Lăng Kỳ thì bắt taxi đi về chung cư của mình.
Khoá chặt cửa, nàng mau chóng đi vào nhà vệ sinh tẩy rửa chính mình mong có thể xoá sạch hơi hướng của hắn, chỉ là những ấn ký hắn lưu lại trên người nàng cần phải có thời gian để phai mờ.
Khi sự run rẩy đã giảm bớt, nàng tìm điện thoại gọi cho Mộc Ái Ái nhưng mãi vẫn không có ai trả lời.
Gọi thêm hai cuộc nữa vẫn nhận được thanh âm máy móc truyền lại. Thế là nàng không tiếp tục gọi, chỉ để lại một tin nhắn cho Mộc Ái Ái nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thanh-vuong-phi/966011/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.