Nghe Cơ Tuyết thao thao bất tuyệt một tràng dài, Lăng Kỳ một tay khoanh trước ngực, một tay chạm vào cằm gõ hai ngón tay nhịp nhàng lên má, thi thoảng che đi nụ cười nơi khoé miệng.
Vị hôn phu của nàng là bạn thân của anh trai nàng, còn được hai bên gia đình thừa nhận? Ồ, người mà nàng đang nói tới không phải là hắn hay sao?
Thì ra từ lâu nàng đã thừa nhận hắn vậy mà hắn lại không biết gì nhỉ?
Được thôi, nếu nàng chịu thừa nhận, vậy thì nàng đời này cũng đừng mong rời khỏi.
Cố gắng tỏ ra bản thân đang thờ ơ với những lời nàng vừa nói, hắn mỉm cười, cất giọng hỏi: "Vậy còn em, em yêu vị hôn phu của em sao?"
Cơ Tuyết chợt khựng lại trước câu hỏi như đánh vào lòng này của hắn. Yêu sao? Dĩ nhiên không, nàng còn chưa từng gặp vị hôn phu trên danh nghĩa kia cơ mà.
Nhưng lý do nàng đã nói ra rồi, gã này sao lại cứ bám riết không buông cơ chứ?
Cố sức chống chế bản thân, nàng lên tiếng: "Đó là chuyện của tôi, anh không cần quan tâm."
Hắn khẽ cười: "Vậy tôi có thể hiểu rằng em không hề yêu anh ta có đúng không? Chỉ cần em không yêu anh ta, hai người còn chưa kết hôn, vậy thì tôi cũng không ngại cùng anh ta tranh giành đâu!"
"Tôi sẽ không yêu anh!" Nàng kiên định nói.
"Em chưa ở bên tôi, cũng chưa hiểu tôi, làm sao em có thể khẳng định sẽ không yêu tôi chứ? Bất cứ chuyện gì cũng cần phải có thời gian, tôi tin bằng sự chân thành của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thanh-vuong-phi/965995/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.