Cơ Tuyết lại cười: "Ồ, thông minh ra rồi à? Vậy đã giải quyết hiểu lầm xong chưa? Rồi khi nào thì em có chị dâu?"
Cơ Phong chợt nín thinh, lắc đầu.
Nàng nói tiếp: "Vậy xem ra anh hai của em cũng không phải là thập toàn thập mỹ nha. Cuối cùng cũng nhìn ra khuyết điểm rồi."
Hắn chợt đăm chiêu, nhìn con đường phía trước vắng tanh, chỉ có ánh đèn đường hắt bóng chiếu lên cảnh vật theo từng bước chuyển động của bánh xe lướt qua rồi mất hút.
Hắn thở dài: "Ai lại chẳng có khiếm khuyết, vì vậy mới có quy luật bù trừ không phải sao? Sự tự tôn và kiêu ngạo chỉ để cho người khác nhìn, không bao gồm những người mình thật lòng yêu thương."
Quay sang nhìn nàng, hắn khẽ cười: "Khi gặp được người thật lòng yêu thương, mặt mũi của đàn ông chẳng đáng một đồng, sự nhẫn nại cũng ngày một lớn lên, có thể bao dung cỡ nào liền bao dung cỡ ấy, có thể đối tốt cỡ nào liền đối tốt cỡ ấy."
Lại nhìn về con đường phía trước, hắn nói tiếp: "Đứng ở góc độ là một người đàn ông, cũng là anh trai của em, anh chỉ muốn nói với em một điều: nếu như sau này em gặp được người có thể bao dung, có thể kiên nhẫn chờ đợi, cũng có thể hạ mình vì em, em đừng tránh né mà hãy thử tiếp nhận họ, cho dù em không yêu cũng chẳng sao, bởi vì chỉ cần ở bên cạnh người đó đủ lâu, hiểu được họ, em sẽ nhận ra bản thân đã yêu người đó từ lúc nào không hay rồi."1
Hắn lại quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thanh-vuong-phi/965987/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.