Khoé miệng Lăng Kỳ chợt co rút. Hắn quanh năm ở biên quan, đã sớm quen với cảnh lương thực thiếu thốn, có một chén cháo nóng vào những ngày hành quân đánh trận là đã vô cùng quý giá, làm sao có thể kén ăn được cơ chứ?
Hắn bất giác cảm thấy khinh thường cỗ thân thể này, đúng là sống trong nhung lụa thành thói quen, chịu khổ một chút không biết sẽ thành bộ dáng gì nữa.
Hắn đường đường là Sát thần đại tướng quân, tuyệt không cho phép bản thân sa đoạ đến nước này, nhất định phải chấn chỉnh.
Hắn nhìn Tiêu Nguyệt Mẫn, lắc đầu: "Con không kén ăn, có cháo là tốt rồi."
Dứt lời, Lăng Kỳ liền đưa tay nhận lấy chén cháo từ tay Tiêu Nguyệt Mẫn, không nói lời dư thừa, lập tức cầm muỗng múc cháo ăn ngon lành trước ánh mắt sửng sốt của hai người còn lại trong phòng.
Ăn xong, hắn thản nhiên đưa chén không cho Tiêu Nguyệt Mẫn. Bà ngơ ngác nhận lấy, hỏi trong vô thức: "Còn muốn ăn sao?"
Lăng Kỳ lại tỏ ra thản nhiên như không, gật đầu một cái. Hắn đích thực là rất đói, tựa như mấy ngày rồi chưa có thứ gì trong bụng vậy, một chén cháo đúng thực là chẳng thấm vào đâu.
Vú Trương lại múc cho hắn thêm một chén, hắn cũng ăn sạch sẽ không chừa lại dù chỉ một ngụm nhỏ.
Thấy hắn dường như còn muốn ăn nữa, vú Trương lên tiếng ngăn cản: "A Kỳ, trước con ăn như vậy là đủ rồi, không nên ăn quá nhiều vào lúc này, dạ dày sẽ không làm việc được. Một lát nữa rồi lại ăn tiếp."
Tiêu Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thanh-vuong-phi/965977/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.