Mộc Ái Ái trợn tròn mắt: "Vì sao không được?"
Cơ Tuyết miễn cưỡng giải thích: "Phòng làm việc của tớ cậu cũng thấy rồi, một là rất nhiều máy móc và nhạc cụ, hai là tớ còn chưa sắm cái màn hình lớn để live stream. Cậu nói xem, nếu như live stream mà không giao lưu cùng mọi người như hôm đại thọ ông nội tớ, vậy thì có còn gọi là live stream sao?"
Mộc Ái Ái suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Ừ, cậu nói cũng đúng. Vậy thì đi sắm cái màn hình lớn là được chứ gì? Ba mươi phút hàng sẽ giao đến tận nhà. Thế nào?"
Nàng liếc xéo: "Mộc Ái Ái, cậu không thể tha cho tớ một lần sao?"
Cô nàng lia ngón trỏ qua lại, kiên định nói: "Không thể."
Nàng thở dài: "Được rồi, nhưng không phải hôm nay, cậu phải cho tớ thời gian soạn nhạc, hoặc là cậu muốn tớ gảy đàn chay?"
Mộc Ái Ái thấy nàng chịu thoả hiệp liền ôm lấy cánh tay nàng, lắc lư qua lại, cười ngọt ngào: "Tiểu Tuyết Tuyết, tớ biết là cậu yêu tớ nhất mà. Chỉ cần cậu đồng ý live stream, còn thời gian thì tùy cậu chọn. Nhưng mà nhiều nhất là một tháng thôi đấy, không thể kéo dài hơn."
Cơ Tuyết bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, khi nào phối nhạc xong tớ liền báo cho cậu là được chứ gì?"
Mộc Ái Ái nở nụ cười hài lòng: "Được được, cậu là nhất."
Nhìn đồng hồ nơi cổ tay, cô nàng nói tiếp: "Bây giờ mới hơn sáu giờ, tớ còn chưa ăn tối mà đã chạy qua tìm cậu rồi đấy. Không bằng đi ra ngoài tìm chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thanh-vuong-phi/965971/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.