Nam Cung Giác lạnh nhạt nói: "Chẳng phải mở ra liền thấy hay sao?"
Lăng Kỳ không nói thêm gì, nhấc tay mở rương.
Đập vào mắt là những trang giấy vẽ hình đủ màu sắc vô cùng sống động khiến hắn không khỏi trợn tròn mắt.
Xem được vài trang, hắn ngẩng đầu hỏi Nam Cung Giác: "Những bức vẽ này là thế nào?"
Nam Cung Giác tựa tiếu phi tiếu trả lời: "Đều do nha đầu kia lúc trước vẽ cho ta."
Lăng Kỳ nhíu mày nhìn lão, sau đó lại tiếp tục lật mở xem hết một lượt mấy chục bức vẽ ở trong rương, ánh mắt càng ngày càng sáng rực.
Lúc sinh thời nàng đã từng kể cho hắn nghe về thế giới mà nàng sinh sống, muôn hình vạn trạng, so với Hoằng Quốc của hắn chính là văn minh so với cổ đại.
Hắn khi đó không hình dung được như thế nào gọi là văn minh, chỉ có thể hình dung qua những đồ vật mà nàng nói, nhưng lại vô cùng mơ hồ.
Hiện tại khi xem những bức vẽ này, hắn lại có thể hiểu ra mọi thứ nàng nói, thậm chí chỉ cần cầm bức vẽ trên tay, hắn liền có thể nói lên được nó tên là gì.
Hắn chưa từng nghi ngờ xuất thân thật sự của nàng, bởi vì hắn từ đầu chí cuối đều không quan tâm nàng là ai, từ đâu đến, thứ hắn để tâm cũng chỉ là con người thật sự của nàng, linh hồn thật sự đang cư ngụ nơi cỗ thân thể kia mà thôi.
Bây giờ xem ra hắn có thể khẳng định nàng đến từ một thế giới khác, một thời không xa xôi khác mà hắn và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thanh-vuong-phi/965953/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.