Nam Cung Hách đứng dậy đi đến chiếc bàn đặt giữa phòng, ngồi xuống, hướng hắc y nhân vẫn đứng như trời trồng nơi ngưỡng cửa, tiếp tục lên tiếng: "Thế nào? Còn định để ta phải lên tiếng mời hay sao?"
Lăng Kỳ chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh lão, cất giọng lạnh lùng: "Sư thúc!"
Trong phòng một mảnh đen kịt, chỉ nhờ vào ánh trăng hắt vào mới thấp thoáng nhìn thấy bóng người, Nam Cung Hách không thể nhìn rõ ràng mặt của hắn lúc này trông như thế nào, nhưng lão có thể đại khái đoán được thông qua giọng điệu của hắn: hắn đang cau mày, thậm chí mang theo vài phần tức giận.
Nam Cung Hách theo thói quen liền với tay rót một chum trà, đến khi nhấp thử thì liền nhăn mày. Lão quên mất hiện tại đã là nửa đêm, trà cũng đã lạnh lẽo từ lâu rồi.
Đặt chum trà xuống, Nam Cung Hách nhìn sang Lăng Kỳ, tựa tiếu phi tiếu nói: "Có điều gì muốn hỏi thì hỏi đi."
Nghe giọng điệu thờ ơ của lão, Lăng Kỳ khẽ nhíu mày suy tư, nhớ lại câu nói của Vương Chi Dực, tự hỏi liệu người mà y nói đến có phải là lão hay không? Lão là đang tự tin bản thân vô can hay là thân phận đã bại lộ nên không cần phải tiếp tục che giấu, muốn lật bài ngửa với hắn?
"Người sao lại ở nơi này? Người và Thái tử Đông Ly quốc Vương Chi Dực có quan hệ gì?"
Nam Cung Hách nhướn mày: "Chỉ như vậy?"
Lăng Kỳ mi tâm càng thêm nhíu chặt: "Sư thúc muốn ta đến gặp người không phải để nói rõ ràng hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thanh-vuong-phi/965940/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.