Lăng Húc nhíu mày: "Ngươi vì nàng?"
Vương Chi Dực thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy, nàng là muội muội kết nghĩa của ta, ta dĩ nhiên phải dốc lòng cứu chữa cho nàng rồi."
Lăng Húc trợn tròn mắt: "Nàng từ khi nào trở thành muội muội kết nghĩa của ngươi, sao ta không biết?"
"Ta nhận ai làm muội muội còn cần phải thông qua ngươi hay sao? Thất điện hạ, mặt mũi ngài cũng thật lớn!"
"Hai người nói đủ chưa?"
Cơ Tuyết toàn thân rệu rã, cộng thêm câu nói của Tư Đồ Nhan trước đó, nàng hiện tại vô cùng khó chịu, lại nghe hai gã nam nhân này cứ lời qua tiếng lại không ai chịu ai, nàng đến mà đau đầu.
Hai đại nam nhân nghe vậy liền tự giác im lặng, không tiếp tục cự cãi thêm nữa.
Vương Chi Dực lên tiếng: "Cơ Tuyết, vậy nàng nghỉ ngơi đi, ba ngày nữa Tư Đồ Nhan sẽ đến đây giúp nàng giải độc. Ta đi trước, không phiền nàng nghỉ ngơi nữa."
Lăng Húc cũng thức thời nói theo: "Vậy ta cũng không phiền nàng nghỉ ngơi, lúc khác ta trở lại thăm nàng."
Nàng không nói lời nào, xem như đấy là lệnh đuổi khách, ai nấy đều thức thời im lặng rời đi, để nàng có không gian yên tĩnh nghỉ ngơi.
Quay sang Thu Cúc, nàng khó nhọc nói: "Thu Cúc, dìu ta vào trong, ta muốn nghỉ ngơi."
"Vâng, tiểu thư, em dìu người."
Sau khi an vị trên giường, Thu Cúc cũng đã rời đi, nàng thất thần nhìn lên trần nhà, ánh mắt bất định.
Nàng rốt cuộc cũng phải chấp nhận hiện thực này hay sao? Cũng quá tàn nhẫn rồi! Hài tử của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thanh-vuong-phi/965938/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.