Thấy Lăng Húc định rời đi, Lâm Tố Sênh vội vàng chạy theo, lên tiếng gọi: "Thất điện hạ!"
Y dừng lại, quay đầu nhìn ả, lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
Ả nhìn y, tỏ ra khép nép: "Vậy Kỳ Vương phi thế nào? Còn ngài định đi đâu vậy?"
Lăng Húc nhướn mày nhìn ả, tựa tiếu phi tiếu nói: "Ngươi chẳng phải cũng nghe tên thư đồng kia nói rồi sao, bây giờ hỏi ta có ý nghĩa gì sao? Còn ta đi đâu, ngươi cũng muốn quản?"
Lâm Tố Sênh khoé miệng chợt co rút, hai tay xoắn chặt vào nhau, cười gượng: "Tiểu nữ không dám, Thất điện hạ không cần tức giận."
Y không thèm nhìn ả nữa, quay lưng tiếp tục đi về hướng xe ngựa của mình, trèo lên xe rồi lập tức rời đi mặc kệ Lâm Tố Sênh vẫn đứng như trời trồng.
Sắc mặt ả xám xịt một mảnh, ánh mắt ánh lên sự căm phẫn chưa từng có, nghiến răng nghiến lợi, âm thầm nói: "Lăng Húc, sẽ có một ngày ngươi nhận ra, chỉ có ta mới xứng với ngươi."
Khoé miệng ả nhếch lên, nhìn về phía cánh cửa Học viện, nở nụ cười độc ác: "Cơ Tuyết, ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ món quà ta tặng cho ngươi đi!"
Lăng Húc sau khi lên xe ngựa thì liền cho xe chạy đến Kỳ Vương phủ.
Y đi vào trong tìm người nhưng lại chằng thấy bóng dáng một người mà y muốn tìm, lại chỉ thấy Nam Cung Giác đang nhàn nhã ngồi đánh cờ một mình.
Nhìn thấy người đến là Lăng Húc, Nam Cung Giác khẽ nhíu mày: "Thất điện hạ đến đây có việc gì sao?"
Lăng Húc vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thanh-vuong-phi/965929/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.