Cơ Tuyết nghe giọng điệu không đứng đắn của Lăng Kỳ liền hiểu ý tứ của từ "bồi" trong miệng hắn.
Nàng không phải không muốn cùng hắn làm chuyện kia, chỉ là nàng không hiểu nổi vì sao từ ngày thành thân, cứ mỗi lần gặp hắn thì lại xảy ra cái chuyện... Ách, chuyện mười tám cộng này!
Nam nhân đều chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, hay là chỉ duy nhất nam nhân trước mặt nàng đây trời?
Cơ Tuyết vặn vẹo thân mình: "Tiêu Kỳ, chàng..."
Lời còn chưa nói ra, Lăng Kỳ đã nheo mắt tỏ vẻ không vui: "Nương tử, nàng gọi vi phu thế nào?"
Sắc mặt Cơ Tuyết liền đen một mảng, trong lòng lại thầm mắng hắn tám trăm lần.
Có biết trong hoàn cảnh này, tư thế này mà nàng gọi hắn như thế có bao nhiêu gọi tình sao? Giống như kiểu nàng đang mời gọi hắn vậy! Hắn là không biết hay cố tình không biết đây hả?
Nàng nhăn nhó: "Chàng buông thiếp ra đã."
Lăng Kỳ khoé miệng chợt cong lên, nở nụ cười tà mị: "Làm sao đây? Vi phu không nỡ buông rồi."
Nói đoạn, tay hắn bắt đầu không đứng đắn lần mò đến chiếc mền, tìm khe hở thò tay vào.
Cơ Tuyết vội túm chặt lại, mắt trợn tròn nhìn hắn: "Tiêu Kỳ, chàng muốn làm gì?"
Hắn nhướn mày, bạc môi khẽ nhếch: "Ngoan, gọi tướng công!"
Nàng nghiến răng ken két: "Tướng! Công!"
"Không thích gọi vi phu như vậy? Nhưng mà vi phu lại thích nương tử gọi như vậy, làm sao bây giờ?" Hắn cười khẽ.
Bàn tay to lớn của hắn cuối cùng cũng tìm được khe hở, chầm chậm mò vào lại vô tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thanh-vuong-phi/965914/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.