Hát qua một lần khúc "Mỹ lệ đích thần thoại", Cơ Tuyết chưa dừng lại màn trình diễn của mình, lại tiếp tục độc tấu ghi-ta.
Màn trình diễn của nàng bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Không còn là tiếng đệm đàn mỏng manh để phối cùng giọng hát mà là thanh âm từ tính trầm bổng hoà quyện giữa thanh âm của đàn tranh và tỳ bà, thi thoảng lại vang lên tiếng "cóc cóc, bùm bụp" của tiếng trống...
Chỉ với một loại nhạc cụ duy nhất, Cơ Tuyết lại có thể tạo nên một làn điệu da diết sâu lắng, thổi hồn vào khúc nhạc khiến người nghe không khỏi cảm thán.
Đây chính là thanh âm rất "Cơ Tuyết", cũng chỉ nghe được, nhìn thấy được từ nàng và chỉ duy nhất nàng mới có thể tạo ra.
Ánh mắt của tất cả những người có mặt ở thọ yến đều mở lớn hết cỡ vì ngạc nhiên rồi, chỉ thiếu điều bắn tim hồng mà thôi.
Lăng Kỳ nhìn nàng, khoé mắt cùng khoé miệng cũng cong lên tự lúc nào.
Tuyết nhi của hắn mỗi lần đều mang đến cho hắn hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Hiện tại hắn chỉ muốn nhốt nàng lại, không để cho nàng tiếp tục bộc lộ tài năng thêm nữa. Hắn sợ, sợ có một ngày cả thiên hạ này sẽ cùng hắn tranh giành nàng.
Hắn lại không được rộng rãi cho lắm, hắn ngược lại rất ích kỉ, chỉ muốn một mình độc chiếm nàng, giữ nàng làm của riêng mình, không để cho bất cứ ai có cơ hội ở cạnh nàng, chiêm ngắm nàng.
Nhưng hắn biết, đây chẳng qua cũng chỉ là mơ ước hão huyền của một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thanh-vuong-phi/965904/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.