Gã nam nhân liếc nhìn Hàn Vân một cái, lạnh nhạt nói: "Ngươi có thể không ăn."
Nàng cong môi nhìn hắn, thầm nói trong lòng: "Không ăn lấy sức đâu chạy trốn?" Sau đó ung dung ngồi xuống ghế, cầm đũa lên gắp một miếng bỏ vào mồm, lên tiếng: "Ồ, không có độc."
Hắn liếc nhìn Hàn Vân một cái rồi đi ra ngoài, mặc nàng muốn làm gì thì làm, bởi vì hắn không có nghĩa vụ phải hầu hạ nàng.
Chừng nửa canh giờ sau, cảm thấy quá buồn chán mà cửa lại không đóng, nàng cho rằng mình không bị hạn chế quyền tự do cho nên liền muốn ra bên ngoài đi dạo.
Quả nhiên là không có ai xuất hiện ngăn cản nàng. Nhưng dựa vào bản lĩnh đi lại trên giang hồ của mình bao nhiêu năm qua, xung quanh nàng số lượng ám vệ có ít nhất mười người, thậm chí còn hơn.
Hơi thở nồng đậm phủ kín khắp không gian nàng đi qua, chưa kể có những ám vệ nội công thâm hậu có thể che giấu bản thân vô cùng tốt.
Hàn Vân bất giác cười tự giễu. Nam Cung gia và Cơ Vũ đúng là quá xem trọng nàng rồi. E rằng chỉ cần một người trong số những ám vệ ở đây ra tay với nàng, chỉ cần ba chiêu, nàng ngay lập tức có thể đi đoàn tụ cùng gia gia rồi.
Chỉ mong người đưa nàng về đây không thật sự xuống tay, nếu không, nàng thật sự là khóc không ra nước mắt rồi đấy!
Nam Cung gia, Cơ Vũ, còn có Kỳ Vương, các người mau chóng đến cứu ta đi, ta chưa muốn chết đâu a!
Hàn Vân đi xung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thanh-vuong-phi/965893/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.