Lăng Kỳ nhìn động tác của Nam Cung Giác, gật đầu: "Gảy như thế nào? Nhìn có vẻ giống cây tỳ bà, có phải cũng gảy giống như vậy? Nhưng mà tỳ bà không phải dựng đứng à, sao thứ này lão lại đặt nằm ngang?"
Nam Cung Giác tỏ ra hào hứng nói: "Thì đây mới gọi là điểm đặc sắc."
"Ồ."
Lăng Kỳ cũng bắt đầu thấy tò mò. Hắn mặc dù cũng không thích gảy đàn cho lắm bởi vì những thứ này đối với người quanh năm ở biên quan như hắn thật sự là điều xa xỉ.
Nam Cung Giác là sư phụ của hắn cho nên việc hắn tiếp xúc với các loại nhạc cụ tương đối nhiều, nhất là khi hắn còn nhỏ.
Kể từ khi gặp nàng, ở bên cạnh nàng nghe nàng gảy đàn mỗi ngày, hắn lại cảm thấy vui vẻ vô cùng. Là do tiếng đàn hay do người đàn, hắn cũng không rõ ràng. Bây giờ ngẫm lại, hẳn là do người đàn rồi.
Nếu như chiếc ghi-ta mà Nam Cung Giác đang ôm trong lòng thật sự thú vị như lão nói, hắn cũng không ngại cùng lão trao đổi đâu.
Hắn tin tưởng với tài hoa của nàng, nếu như thấy được những thứ mới mẻ lại mang tính khiêu chiến thế này, nàng hẳn sẽ vui vẻ hơn nhiều.
"Vậy phải gảy như thế nào?" Hắn hỏi.
Nam Cung Giác tỏ ra mất tự nhiên: "À, thật ra ta còn chưa biết phải gảy như thế nào, ta chỉ mới biết cách cầm nó như thế này, rồi gảy như thế này..."
Lão ôm đàn đúng tư thế, tay trái trên đầu, tay phải bên dưới, gảy vài dây cho Lăng Kỳ xem.
Thanh âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thanh-vuong-phi/965859/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.