Nam Cung Giác chỉ mới nghe Cơ Tuyết đàn một lúc mà đáy lòng không khỏi dâng lên một cỗ cảm xúc không tên.
Lão bất giác nhớ đến chủ nhân chân chính của cây đàn này, cũng là sư muội của hắn, mẫu thân của Lăng Kỳ - Tiêu Nguyệt Mẫn.
Khi đó lão cùng sư muội là thanh mai trúc mã, lão từ lâu đã đặt sư muội trong lòng nhưng sư muội lại đem lòng yêu Lăng Xương - Quốc vương Hoằng Quốc.
Lão thân là thần tử, lại là Đại tướng quân một lòng vì dân vì nước, chưa từng nghĩ muốn tạo phản, thế nhưng vì nàng, lão đã từng có ý nghĩ đó.
Nếu như khi đó phụ thân hắn không khuyên can, có khi lão đã thật sự làm điều đó rồi.
Ngẫm lại quá khứ, lão cười tự giễu, chỉ trách tạo hoá trớ trêu. Lão cùng nàng, vẫn chỉ có duyên làm huynh muội.
Thu liễm tâm trạng, Nam Cung Giác tiếp tục chuyên tâm đánh giá cầm nghệ của Cơ Tuyết.
Nhìn những ngón tay điêu luyện nhảy múa trên dây đàn, lão nhân gia lại không khỏi cảm thán trong lòng. So với sư muội Tiêu Nguyệt Mẫn, nha đầu này chỉ có hơn chứ không kém.
Cầm hai mươi mốt dây cứ thế được phô bày không một tia nao núng, được một tiểu cô nương còn chưa đến hai mươi tuổi gảy lên một cách trọn vẹn, trong khi lão phải mất mấy năm mới có thể làm ra chiếc cầm này.
Hậu sinh khả úy. Thật là hậu sinh khả úy!
Khúc nhạc kết thúc, Cơ Tuyết mỉm cười nhìn Nam Cung Giác: "Sư bá thấy thế nào? Liệu tiểu nữ đã vượt qua được khảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thanh-vuong-phi/965849/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.