Nhìn Thu Cúc không vui rời đi, Cơ Tuyết chỉ biết lắc đầu cười. Tiểu nha đầu này cũng có lúc biết tức giận nha.
Quay lại nhìn Tiêu Kỳ ngồi cạnh, nàng hỏi: "Huynh nắm bắt được khúc nhạc không? Có cần ta đàn lại một lần?"
Hắn nhìn nàng, nét mặt không tự tin lắm: "À, đại khái đã nắm bắt. Ta chỉ là cảm thấy giai điệu này tương đối mới lạ. Mà không, hầu như những khúc ta đã nghe nàng tấu, đều cảm thấy âm điệu vô cùng lạ lẫm, ta chưa từng nghe qua lần nào."
Cơ Tuyết một tay gõ nhẹ cây sáo lên bàn đá, một tay chống cằm nghiêng đầu nhìn hắn khẽ cười: "Phải không?"
Tiêu Kỳ không chần chừ liền gật đầu: "Đúng thật là lần đầu ta nghe, nhưng rất hay. Ta dám khẳng định không ai có thể đàn hay hơn nàng."
"Ồ." Cơ Tuyết lại nhìn hắn cười mỉm.
Nhìn ánh mắt biết cười lại mang theo mấy phần trào phúng của Cơ Tuyết, da đầu Tiêu Kỳ bất giác run nhẹ. Này giống như hắn đang cố tình tâng bốc nàng vậy. Nhưng hắn nào có, hắn là nói thật lòng, nào có nửa phần dối trá.
"Ta nói sự thật mà. Nàng không tin ta sao?"
Cơ Tuyết lại khẽ cười. Những bài mà nàng đàn dĩ nhiên so với thời đại này thì lạ lẫm là đúng rồi, hơn ngàn năm sau mới có cơ mà. Lại nói âm nhạc thời này quá đỗi nhạt nhẽo đi, với nàng mà nói chẳng có chút khiêu chiến gì cả.
Hôm qua nàng đã vào thư phòng của sư phụ Nam Cung Hách tìm được mấy cuốn cầm phổ, xem qua thì chẳng có hứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thanh-vuong-phi/965839/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.