Ngọc Nam thường không để công việc gây áp lực lên bản thân, vì anh nghĩ nên yêu nó hơn là nên xem nó là một áp lực. Công việc nhiều thì tốt, đỡ phải nghĩ linh tinh. Công việc ít cũng tốt, đỡ phải làm nhiều. Anh dễ chịu với công việc lắm, nhưng anh rất ngại những đấu đá và tranh giành quyền lực. Anh tự hỏi người ta cố gắng vì những thứ đó làm gì? Để mệt óc, mệt đầu, để một người thắng thì chắc chắn phải có một kẻ thua. Hòa bình chẳng phải là tốt hơn rất nhiều so với chiến tranh sao?
Có lẽ chính bởi muốn hoà bình nên suốt một tháng qua anh đã luôn giữ cho mình phong thái bình tĩnh, nói ít hơn mức cần thiết. Càng nói nhiều thì càng có xác suất nói ra điều không nói cao hơn. Có nhiều lúc công nhân nhà anh làm sai, lô hàng đã xuất sang Nhật nhưng bị phản lại song anh chưa từng một lời qua tiếng lại với bất kỳ ai. Bởi anh biết, nền tảng sinh tử của người làm quản lý đó là điều khiển cảm xúc, cảm xúc có thể làm mờ lý trí, cũng có thể dẫn người ta tới những bước đường cùng trong việc kiểm soát tình huống xấu nhất xảy ra.
Vị trí mà anh đang nắm là mong muốn của nhiều người, người ta có thể đẩy anh xuống bất cứ lúc nào nếu anh không cẩn thận. Anh có thể là một quản lý giỏi trong tương lai nhưng hiện tại anh vẫn còn quá trẻ, đã trải qua nhiều đâu sao có thể cho mình những kinh nghiệm, những bài học tỉnh đời? Trong quan niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tay-mua-ha/86161/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.