Thi Vô Đoan khoanh tay trước ngực, cau mày nhìn HạĐoan Phương.
HạĐoan Phương nói: “Ngươi còn chưa nhìn ra sao? Người này tinh khí trong ngũ tạng thậm chí cốt tủy đều bị hút khô rồi, nhưng mà cái xác trống trơn này lông tóc không tổn, ba hồn bảy phách tất cả biến mất sạch sẽ, thiết nghĩ là bịăn nhất tịnh rồi, đủ thấy kẻ hại người không phải lệ quỷ, cũng tuyệt đối không phải yêu.”
Thi Vô Đoan không mở miệng, chờ hắn tiếp tục, HạĐoan Phương lại nói: “Không biết ngươi có nhìn ra không, tất cả những người chết này, vô luận lão ấu, đều là nam nhân. Theo sách cổ tổ sư gia phái ta lưu lại, là bởi vì nữ nhân tính thuộc âm, xung với ma tính.”
Thi Vô Đoan hồi lâu mới nói tiếp: “Ông nói có chút đạo lý…”
HạĐoan Phương biết phần sau y nói gì, liền ngắt ngang: “Ta biết ngươi muốn nói ngươi không tin là Bạch Ly làm, ta không biết ngươi và người kia có giao tình gì, nhưng giết người lấy hồn chuyện kiểu này là bản năng của ma vật, y đến Cổ Cát đã một năm rưỡi, nhẫn đến lúc này mới động thủ, ta thấy cũng thật sựđáng quý rồi.”
“Không phải ta làm theo cảm tính.” Thi VôĐoan quay đầu nhìn thi thể dưới đất một cái, dựa vào góc tường đứng đó, nói, “Trên huyết thống mà nói thì y không hề là thuần ma, theo ta biết trên người y ít nhất có một nửa máu là hồ tộc, chung quy chưa đến mức ngay cả một nửa bản năng cũng không kiềm chếđược, huống chi ta biết rõ y, xưa nay tâm cao khí ngạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-sat/1492703/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.