HạĐoan Phương phẫn hận như vậy, vì thế nhất thời nhanh miệng gọi Thi VôĐoan lại: “Thi tiên sinh khoan đi, ta có mấy câu muốn nói với ngươi.”
Thi Vô Đoan hơi sửng sốt quay đầu, hiển nhiên không ngờ Hạ chưởng môn có khí lượng như thế, nhẫn nhịn không lột da rút gân mình, còn muốn nói mấy câu, y ôm tinh bàn gật gù, chuẩn bị sẵn sàng không có lời hay để nghe, hơi khom người đáp: “Xin Hạ chưởng môn chỉ giáo.”
HạĐoan Phương vừa tức sôi gan vừa thầm nghĩ, tên nhãi này, rõ ràng là lưu manh, còn nhất định làm bộ khiêm khiêm quân tử, thật sự khiến người ta ngứa hết cả răng, miễn cưỡng nhịn xuống rồi mới nói: “Cũng không có gì, vị huynh đệ lúc ban ngày gặp phải trong viện, ta thấy y dáng điệu phong thần tuấn lãng rất đỗi bất phàm, không biết y là…”
Câu này chưa nói xong, Thi VôĐoan vốn cúi mắt liền ngẩng đầu lên, trên mặt chẳng còn thấy mảy may tươi cười không đứng đắn hoặc là khách khí lấy lệ, khóe miệng kéo căng ẩn đi lúm đồng tiền nho nhỏ khiến người ta cảm thấy thân thiết, lại có vẻ hơi lạnh lùng.
Biểu cảm ấy khiến tim HạĐoan Phương nhảy dựng, không biết vì sao lại cảm thấy mình đã hỏi vấn đề không nên hỏi.
Một lúc lâu mới nghe Thi VôĐoan tránh nặng tìm nhẹ nói: “Y là một bằng hữu kết giao hồi nhỏ, thất lạc nhiều năm, hiện giờ vừa gặp lại, qua đây ở mấy hôm đểôn chuyện, đa tạ Hạ chưởng môn vừa ý, nếu như cóý, Thi mỗ cũng không ngại dẫn tiến một phen.”
HạĐoan Phương cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-sat/1492698/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.