Xuân qua thu đến, chỉ chớp mắt Thi VôĐoan đãở trên Cửu Lộc sơn năm năm. Vóc dáng cao vọt lên, thiếu niên xương cốt vẫn chưa dài hết, thân hình còn gầy hơn người trưởng thành, nhưng người đã lộ ra dáng dấp cao to, mặt mày lại ngày một nhạt nhẽo, không còn khó lường, thật sự kháđương được một tiếng “tiểu sư thúc” các đệ tử bối phận thấp gọi y.
Trong năm năm, thúy bình điểu đã thay lông hai lần, nhưng thỏ tinh đừng nói biến hóa, ngay cả tu hành cũng hết sức chậm chạp, rõ ràng bộ dáng ăn no chờ chết, cơ duyên xảo hợp đi theo Thi VôĐoan lên Cửu Lộc sơn, được hưởng sái, lại có người cho ăn ngon, thân thể càng như thổi, béo hẳn lên, nhìn từ xa cơ hồ giống hệt một con chó nhỏ.
Năm đầu tiên, Thi VôĐoan còn bởi vì mình bị giam lỏng ởđỉnh Cửu Lộc sơn mà sốt ruột, dù rằng kiềm chế gắt gao nhưng có lúc vẫn khó lòng che giấu địch ý với đám Bích Đàm, y sẽ tự nhốt mình trong phòng sau mỗi lần Bích Đàm đến thăm lại rời khỏi, ngay cả thúy bình điểu và thỏ tinh cũng ngăn bên ngoài, dùng tiểu chủy thủđâm lên tường, thậm chí thời điểm khó mà chịu đựng nhất y còn từng đâm đao lên người mình, phảng phất không phát tiết như vậy là y phải bị ngột ngạt chết.
Nhưng mà nhẫn nại như vậy lâu ngày lại thành một thói quen.
May mà thời gian như nước, thoáng cái đã trôi qua khe, trăm năm cũng chỉ như một chớp mắt, một đời còn chưa tận, năm tháng khổ sở lại nhưđao, từng đao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-sat/1492681/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.