Năm Đại Càn thứ mười ba là một năm không tốt lắm, chẳng biết có bao nhiêu người nhúng máu viết xuống niên hiệu của năm này.
Từ mùa đông năm trước đến đầu xuân, Hoài Giang vựa lúa thiên hạ không có lấy một bông tuyết, một giọt mưa, lòng sông rút xuống mấy trượng, một sốđịa phương thậm chí cạn dòng, vùng Giang Nam dõi mắt trông đi lại có dáng vẻđất cằn ngàn dặm, trên mặt đất đỏ thẫm nứt ra lỗ hổng rộng đến mấy thước, xác chết đói ngàn dặm, mười nhà trống chín, Tổng đốc Hoài tả sau khi dâng thư lên triều đình, liền treo cổ trên xà nhà ngay trong nhà mình mà không rõ nguyên nhân.
Vùng Tương Hoài lại lụt nặng, hồng thủy làm sập hơn mười thành quách, lưu dân bị thiên tai chạy khắp nơi không ngớt, bảy tám phần mười chết trên đường. Nữ hài tử bảy tám tuổi trên đầu cắm cỏ, một đấu ngô là có thể mua mang đi, dù là tiểu tử kiện khang, lấy ba đấu gạo cũng có người xếp đội đến bán.
Người loạn ly không bằng chó thái bình.
Thành Bình Dương đếđô tuy rằng chưa từng rơi một giọt mưa nhưng sắc trời cả tháng không sáng, giống như ba thước trên đầu mọi người bịúp một cái bát tô, ép người ta không thở nổi. Có người già nói, nửa đêm ra đây, ngẩng đầu nhìn là biết ngay đó không phải mây đen, mà là vô số oan hồn từ tứ phương bay tới, muốn đến kinh thành tìm Hoàng đế bày tỏ oan tình.
Thiên tai liền nhân họa, Tương Bắc một xa phu cùng một nông dân dựng cần tre mà lên, quan binh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-sat/1492672/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.