Phần 2: Hiểu chuyện Cũng không rõ Hoắc Thính Lan đã đứng ở cửa nhà thi đấu được bao lâu, suy cho cùng thì vừa rồi sự chú ý của mọi người đều tập trung hết lên người Diệp Từ, không ai nhìn về phía cửa. Mà lúc này, theo tầm mắt của Diệp Từ, ánh mắt mọi người mới hướng về phía cửa. Học sinh có thể học ở trường Thiên Thành phần lớn là gia đình nếu không có tiền thì cũng có quyền, vài nhà còn có mối quan hệ làm ăn hoặc hay tới thăm hỏi trong các ngày lễ Tết với nhà họ Hoắc, có người nhận ra đó là ai, phát ra tiếng hô nhỏ. “Tớ ngủm rồi! Đẹp trai quá ——” “A a a hình như anh ấy đang nhìn về phía bên này đó.” Có Omega hưng phấn nhỏ giọng kề tai nói nhỏ với bạn mình, hai người kích động đến nỗi sắp vặn thành cái bánh quai chèo. “Sao anh ấy lại ở đây?” “Hình như anh ấy là một trong số những cổ đông của trường học, nhà họ Hoắc có cổ phần ở Thiên Thành…” “Dù là cổ đông thì sao anh ấy ở chỗ này chi vậy?” “…” Một đám học sinh đang khe khẽ nói nhỏ, Diệp Từ đã cất bước chạy về phía Hoắc Thính Lan, đồng phục xanh trắng bỗng chốc tung bay. Tấm lưng kia nhìn có vẻ như đang nhảy nhót vui mừng. “Chú Hoắc, sao ngài, ngài lại đến đây?” Diệp Từ chạy quá nhanh, bước chân ma sát mạnh, đế giày tạo ra tiếng vang lớn trong nhà thi đấu. Cậu không cài áo khoác, Hoắc Thính Lan rũ mắt liền nhìn thấy được hai bên xương quai xanh, trắng nõn thẳng tắp như bạch ngọc được đánh bóng, vương một lớp mồ hôi mỏng. Như sương trên đóa hoa, dụ dỗ người khác đến lau đi. … Cũng khó trách thằng nhóc thối họ Trình kia cứ nhìn mãi vào cổ áo cậu. “Hôm trước tài xế xin nghỉ phép, ở quê có việc gấp.” Hoắc Thính Lan nhìn cậu, hơi nhíu mày: “Ông ta không nói với em?” “Nói rồi!” Diệp Từ sợ liên lụy tài xế bị trừ lương, đầu tiên buột miệng thốt ra, sau đó mới nhớ tới sáng sớm hôm trước tài xế đưa cậu đi học có nói gì đó. Lúc đó cậu nhân đoạn đường từ nhà đến trường còn một khoảng thời gian mà ngồi hàng ghế sau làm một bài thi Vật Lý có độ khó cao, quá chăm chú, linh hồn đều bị treo trên điện từ trường, thuận miệng đồng ý xong rồi quên mất. “Xác, xác thật đã nói với em.” Diệp Từ chắc chắn, “Em quên mất.” “… Cho nên hôm nay anh đến đón em.” Hoắc Thính Lan cười cười, chậm rãi nói: “Đợi em ở cổng trường hơn nửa tiếng, không thấy học sinh ra, gửi tin nhắn cho em cũng không thấy trả lời, lo lắng em gặp chuyện gì đó, nên đi vào xem xem.” “Xin lỗi, chú Hoắc.” Ông già 80 tuổi còn không dễ quên bằng cậu, Diệp Từ ngại ngùng chớp mắt, mềm giọng xin lỗi: “Chơi bóng với bạn, nên quên, quên xem di động.” “Chút việc nhỏ này không cần xin lỗi.” Hoắc Thính Lan cười cười, con ngươi đen nhánh, giống hơi giận, nhưng khóe môi nhếch lên và giọng điệu vẫn rất dịu dàng. Xác nhận được Diệp Từ vẫn an toàn, mấy lời nói trước đó không còn quan trọng nữa, điều anh quan tâm là cái khác. Vì thế anh đột ngột xoay chuyển đề tài: “Nóng không, cục cưng?” “A,” Diệp Từ ngẩn ra: “Hơi hơi…” Trước đó không nóng, nhưng lúc đối chọi với Trình Kiêu thần kinh có hơi căng thẳng. “Nóng thì cởi áo khoác ra anh cầm giúp cho.” Hoắc Thính Lan ôn hòa nói: “Chơi với bạn bè thêm chút nữa đi, anh chờ em.” “Cũng không phải chơi, chỉ là mấy, mấy ngày nữa đến đại hội thể thao, có thi đấu bóng rổ, bạn học lớp em muốn, muốn học cách chơi bóng…” Diệp Từ giải thích, cởi áo khoác đưa qua. Cậu tự nhiên đưa áo, nhóm Omega cách đó không xa kích động đến nỗi phát ra tiếng kêu như ấm nước sôi phụt hơi, đè thấp tiếng thét chói tai. “A a a a anh ấy còn cầm quần áo của Diệp Từ!” “Tớ ngỏm rồi…” “Lúc nãy có phải anh ấy gọi “cục cưng” hay không? Là cục cưng hay là tớ lãng tai?” “Chính là “cục cưng”! Tớ cho các cậu biết họ không phải thân thích đâu! Ánh mắt kia tuyệt đối không có khả năng là thân thích! Chèo CP còn phải nhờ tớ, mấy người thật là uổng phí mà!” “Thầy chèo!” “Chào thầy chèo!” “…” Diệp Từ đỏ mặt, cứng đờ quay đầu ý bảo đám bạn học Omega đang hóng chuyện đến mắt sáng như đèn pha, giải thích: “Đều là Omega thôi, ngài đừng, đừng nghĩ nhiều.” “Ừm.” Hoắc Thính Lan mỉm cười, như gió xuân ấm áp: “Nhìn có vẻ rất rắn chắc.” Tầm mắt tập trung vào Trình Kiêu đang hoang mang đầy mặt. Diệp Từ: “…” Cởi áo khoác xong sẽ không nóng nữa, Hoắc Thính Lan cài nút cổ áo sơ mi lên cho Diệp Từ.
“Cậu ta là Alpha.” Diệp Từ vẫn rất chậm chạp trong phương diện tự bảo vệ mình của Omega, lúc này mới đại khái ý thức được gì đó, ủ rũ nói: “Bọn em chỉ là thi, thi đấu chút thôi, em phiền cậu ta lắm.” “Ừm.” Hoắc Thính Lan không để cậu mất mặt trước công chúng, Diệp Từ nói cái gì, anh đều mỉm cười chấp nhận. Nhìn có vẻ rất hiểu chuyện. Nhưng Diệp Từ vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Cậu do dự một lát, có ý muốn dời ngọn lửa đi. “Lúc nãy em chơi bóng, ngài có, có phải đã thấy hết rồi không?” Diệp Từ nhỏ giọng hỏi: “Em… em có ngầu không?” “Ngầu, cục cưng.” Hoắc Thính Lan cười cười, thoáng cúi người, dùng âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe thấy thổi vào tai Diệp Từ: “Đi đi, đừng để bạn học chờ sốt ruột… chuyện của chúng ta về nhà rồi nói.” Về nhà rồi nói. Câu này có hiệu quả chẳng khác gì cha mẹ bảo “Về nhà rồi coi tao xử mày thế nào” sau khi họp phụ huynh xong. Nhưng “xử” này khác với xử kia, nam học sinh cấp 3 Diệp Từ với tư tưởng đã bị ô nhiễm không còn thuần khiết lập tức tưởng tượng ra vài đoạn hình ảnh khó coi, trên đường về chỗ các bạn học, khuôn mặt bằng mắt thường cũng thấy được càng lúc càng đỏ. Trình Kiêu rất khó chịu đám Omega ồn ào bên cạnh, càng khó chịu việc Diệp Từ lạnh lùng khi đối mặt hắn, nhưng đến trước mặt Hoắc Thính Lan lại mềm như cái bánh dẻo mặc người xoa nắn, hắn làm bộ không chú ý đến đoạn nhạc đệm này, vừa đập bóng vừa hỏi: “Nói xong rồi? Còn đánh nữa không?” “Không đánh.” Diệp Từ lắc đầu, nói mập mờ: “Anh ấy không cho.” Đệt. Lời này sao lại ái muội như vậy? Trình Kiêu nửa tò mò nửa không cam lòng hỏi: “Không phải chứ, Hoắc Thính Lan là gì của cậu? Ngay cả bóng rổ cũng không cho chơi?” Chú Hoắc còn đang nghe đó! Diệp Từ ôm dục vọng muốn sống cực mạnh mẽ mà che chở nói: “Cho chơi, nhưng không cho, chơi cùng cậu.” “Tôi thì sao chứ?” Ỷ vào việc Hoắc Thính Lan sẽ không bỏ được phong độ để so đo với hắn, Trình Kiêu cười nhạo, phô trương thanh thế mà liếc mắt một cái về phía cửa: “Cậu cũng đâu mang họ Hoắc, còn gọi cậu là cục cưng, tôi không nghe lầm chứ…” Trưởng bối khác họ, hắn cân nhắc một chút: “Hắn ta là cậu của cậu à?” Theo Trình Kiêu biết, Hoắc Thính Lan có vài người anh em bên họ ngoại. Vừa dứt lời, sau lưng không hiểu sao nổi lên một đợt gai ốc. Trình Kiêu sợ đến mức rụt cổ lại. Mới kiêu ngạo được một lát đã giống như một quả bong bóng không biết bị cái gì chọc thủng. Diệp Từ một lời khó nói hết nhìn hắn, nắm chặt tay, dùng âm lượng không lớn nhưng tất cả bạn học ở đây đều có thể nghe được, nói: “Anh ấy là chồng của tôi.” “… Hả?” Trình Kiêu chậm rãi há to miệng, sợ hãi suýt rớt cằm. “A a a a!” Nhóm nhóc O dậm chân vang trời. Thật ra khoảng thời gian trước đã có một vài học sinh có tin tức nhanh nhạy truyền một ít về chuyện nhà Diệp Từ. Nói thật ra cậu là con trưởng của nhà thứ ba họ Sở, theo họ mẹ. Nhưng còn những thông tin khác, bởi vì Diệp Từ đã sớm không còn liên hệ gì với nhà họ Sở, mà nhà họ Hoắc vẫn luôn khiêm tốn, ngay cả chuyện kết hôn của gia chủ cũng thần thần bí bí, không ai thám thính được gì. Chuyện riêng nhà người ta không có cách nào hỏi trực tiếp, hơn nữa mấy nhóc O muốn chơi chung với Diệp Từ cũng không phải vì dòm ngó đến gia thế của cậu, mấy tin đồn kia cũng chưa chắc đã đúng, nên bọn họ đều nghe tai trái ra tai phải, không ai để bụng. Lúc này xem như tương đối hoảng hốt, suy cho cùng thì gia chủ nhà họ Hoắc không có khả năng sẽ thành hôn với người có gia thế tầm thường. Đương nhiên, những chuyện đó đều không quan trọng, quan trọng là —— “Tiểu Từ là O đã có gia đình?! “Hu hu hu bẻ cong tớ lại không chịu trách nhiệm với tớ, woa, cảm giác đại lão đang trừng mắt với tớ, tớ nói giỡn thôi tớ là thẳng O sắt thép…” “Tại sao chưa từng nói cho bọn tớ biết?” “Chuyện lúc nào vậy? Tết Âm lịch năm ngoái ba mẹ còn mang tớ qua nhà họ Hoắc chúc Tết đây, lúc ấy còn chưa thấy cậu, không đúng, lúc ấy cậu còn chưa thành niên…” “…” Ríu rít ồn ào. Lấy kỹ năng giao tiếp của Diệp Từ, ít nhất cũng phải mọc thêm mười mấy cái miệng mới ứng phó nổi đám O lít chít này, may mắn lúc này Hoắc Thính Lan đã bước vào nhà thi đấu, ngồi xuống hàng ghế nghỉ ngơi, khóe môi ngậm cười nhìn về phía bên này. Nhiều chuyện trước mặt người ta không khỏi quá xấu hổ, nhóm O không hé răng nữa, lôi kéo Diệp Từ học ném rổ, nhưng mắt đứa nào đứa nấy đều lập lòe kích động. Bóng rổ này dạy không nổi nữa, Diệp Từ dạy có lệ thêm mười phút, tuyên bố giải tán tại chỗ, để bọn họ tự do luyện tập, sau đó rời khỏi nhà thi đấu với Hoắc Thính Lan trong ánh mắt bỡn cợt của bạn học. Xe đậu ở đối diện cổng trường, Diệp Từ thành thật theo đuôi phía sau Hoắc Thính Lan, không dám thở mạnh.
Lên xe, Hoắc Thính Lan ngồi hàng phía sau như thường lệ. Không thấy tài xế xuống xe, là anh tự mình lái xe đến, nhưng Diệp Từ đang tâm thần không yên, không phát hiện khác thường, còn tưởng rằng chú Trương phụ trách đưa đón cậu trước đây về quê có việc, Hoắc Thính Lan sẽ tạm thời đổi tài xế khác, nghiệp vụ không quen thuộc, vì thế cũng ngồi theo vào hàng ghế sau. Kết quả lên xe mới phát hiện, ghế lái trống không. Diệp Từ liếm môi: “… Tài xế đâu?” Hoắc Thính Lan mỉm cười: “Không có tài xế, hiếm khi có cơ hội đón em một lần, hôm nay anh tự lái.” “…” Một hồi im lặng. “Vậy sao ngài, lại ngồi hàng ghế sau?” Hương Tequila dần dần dày đặc, Diệp Từ cảm thấy không ổn, từ đầu đến xương cùng tê dại, suýt nữa theo bản năng mở cửa xe chạy trốn. “Già rồi,” Hoắc Thính Lan bình tĩnh nói: “Lái hết nổi.” Diệp Từ: “…” Đây không phải muốn chơi xấu thôi sao. Đáng thương cho một kẻ từng là tay đua xe công thức 1, đời này vậy mà lại không có bằng lái, nuốt hận thả neo bên đường, một bước khó đi. “Ngài nào, nào có già đâu, mới 30, cuộc đời mới, mới vừa bắt đầu…” Diệp Từ miệng lưỡi vụng về dỗ dàng lu dấm: “Đừng nói là 30, dù ngài có 8, 80 tuổi, Trình Kiêu cũng kém xa ngài.” Hoắc Thính Lan duỗi năm ngón tay ra rồi lại nắm chặt lại, cười nói: “Hình như có một chút sức lực rồi.” Hoắc Thính Lan: “Tiếp đi.” Diệp Từ: “…” Dùng hết lời nói để nói chỗ này. Diệp Từ mặt đỏ hồng, rèm che trong xe đều được kéo lại, bên ngoài trời cũng đã tối, trên đường không có ai… Tuyệt đối an toàn! Diệp Từ thả lỏng, sấn đến, không có kết cấu gì mà hôn hôn gò má và đôi môi mỏng của Hoắc Thính Lan, vừa hôn, vừa mềm giọng hỏi: “Chú Hoắc, có, có sức lực chưa?” “Lại thêm được một chút.” Hoắc Thính Lan thấp giọng nói: “Hôn xuống chút nữa được không?” “…” Một tiếng sau. Hoắc Thính Lan trở lại ghế lái, khởi động xe. Cửa sổ được mở hé ra một khe nhỏ để thông khí, gió mùa hạ trong veo, mang theo mùi hương cỏ cây tươi mát ướt át. Cũng không lấn át được mùi hương tanh ngọt trong xe… Diệp Từ không có cách nào xuống xe, đơn giản ngồi luôn ở hàng phía sau, ghế phó lái không người, đặt một đống quần áo cần giặt. Sơ mi trắng xanh, quần dài, vớ trắng, cà vạt đồng phục. Đều bẩn một mảng lớn, bị mồ hôi dính lên nhớp nháp, không thể mặc tiếp. Vẫn sạch sẽ, cũng chỉ có đôi giày thể thao kia. “Về nhà đừng vội xuống xe.” Hoắc Thính Lan từ từ nói: “Anh xuống lấy đồ mang lên cho em.” “…” Diệp Từ xấu hổ và giận dữ muốn chết, không thèm nói chuyện. Cần nói nữa sao? Như này ai mà dám xuống xe?! “Có nghe thấy không?” Nhân lúc chờ đèn đỏ, Hoắc Thính Lan quay đầu nhìn cậu. “Đừng, đừng nhìn ra sau, ngài chuyên tâm nhìn đèn đi…” Diệp Từ cuống quýt cuộn thành một cục, ôm cặp sách, chân dẫm lên đôi giày thể thao sạch sẽ đó, từ mũi giày hướng về phía trước, có thể thấy mắt cá chân mảnh khảnh, cẳng chân chắc khỏe, xương bánh chè… “Nghe, nghe thấy không! Ngài quay lại đi!” Cậu xấu hổ đến hận không thể đâm đầu vào lưng ghế ngủm luôn. Sẽ, không bao giờ để chú Hoắc ghen nữa!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]