Cuối cùng, vẫn phải nhờ chú Hà đưa cơm tới.
Vẫn là chiếc xe đẩy thức ăn tinh xảo đó, chỉ đưa đến cửa, Hoắc Thính Lan tự mình đẩy vào phòng.
Giữa phòng ngủ chính tràn ngập pheromone của Diệp Từ, vô cùng nồng đậm.
Sau khi đánh dấu vĩnh viễn, mùi hương ngọt ngào đó đã xuất hiện thay đổi, tuy rằng vẫn là mùi hương tử lan nhưng giống như nụ hoa tinh tế non nớt được tưới phân bón phát triển to ra, trưởng thành, hoàn toàn nở rộ, tuyến thể của Diệp Từ sau khi đánh dấu cũng đang tỏa ra hương hoa lẫn với mùi hương vốn có tạo thành một mùi vô cùng hoa lệ, rất hấp dẫn, Hoắc Thính Lan đang đứng ở đỉnh du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu tiếc đến nỗi không chịu mở cửa sổ, miễn bàn đến việc để người khác ngửi được hơi thở ái muội này.
Mấy ngày cuối cùng của kì nghỉ, để thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu vô lý ngang ngược của mình, Hoắc Thính Lan đơn giản gọi người đặt thêm một cái bàn bên giường, dụ dỗ Diệp Từ cứ làm bài tập theo kiểu đó.
Có khi thậm chí vừa ôm Diệp Từ... vừa để cậu tựa vào bàn làm bài, gọi bằng cái tên hoa mỹ là "tiện cho việc dạy kèm."
Diệp Từ biết chú Hoắc đã sớm không còn là chú Hoắc tốt bụng mà cậu biết ngày xưa, nhưng cũng không ngờ anh thật sự có thể làm ra mấy chuyện hoang đường đến mức này.
Quả thực... kỳ cục!
Hai mươi ngày nghỉ nhanh chóng trôi qua.
Theo truyền thống của trường Thiên Thành, để rèn luyện phẩm chất và ý chí kiên cường cho học sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-pham-quy/996513/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.