Tôi nhiều lần cố bắt chuyện với Minh Huy nhưng có vẻ như cậu vẫn còn giận nên tôi hỏi một câu, cậu ấy thật sự chỉ đáp đúng một câu. Vì chuyện này, cả buổi học, tôi chỉ lo nghĩ cách giải quyết nên thầy Nam đã dạy những gì, tôi cũng chẳng rõ. Nếu mẹ biết tôi lo yêu đương, không tập trung học hành, chắc chắn tôi sẽ bị mắng cho to đầu, thậm chí là bị ăn đòn một trận, rồi cấm tuyệt, không cho yêu đương gì nữa.
Cuối giờ học.
Tôi chậm rì rì gom đồ vào cặp, chờ cho vãn người rồi mới rời khỏi lớp.
Sau khi xong việc của mình, tôi quay sang, thuận miệng gọi:
"Minh H..."
"Wow! Cậu ấy bỏ mình lại?"
Tôi lập tức sững người khi nhìn thấy cả dãy bàn trống không bên cạnh. Chẳng rõ hôm nay là ngày gì, nhóm bọn tôi ai cũng bận rộn, vừa hết giờ đã vội về, chẳng thèm đợi tôi.
Sự biến mất không một lời tạm biệt của Minh Huy khiến tâm trạng tôi từ bất an, lo lắng chuyển dần thành hụt hẫng, khó chịu.
Nhìn chỗ ngồi của Minh Huy, tôi bắt đầu suy nghĩ linh tinh, chìm đắm trong thế giới nội tâm của mình:
Mình có nên "đá" cậu ấy không nhỉ?
Thôi không được, khó khăn lắm mới có được, không thể buông tay dễ dàng thế được.
Mình sẽ giận lại cậu ấy, để cậu ấy dỗ dành mình. Ai bảo cậu ấy đối xử với mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-la-chung-ta-/3595600/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.