"Bà ơi, đã khuya lắm rồi sao bà còn chưa ngủ ạ". Một cô bé gái đáng yêu như búp bê barbie đẩy nhẹ cửa bước vào phòng, trên đầu bé là hai chiếc nơ màu hồng phấn đáng yêu dùng để cột hai bên mái tóc đen như mun, đôi chân trần dẫm lên tấm thảm lông thú dày ấm trong phòng, đôi chân nhỏ bé chạy nhanh như một chú thỏ vọt đến chiếc giường ngủ trong phòng.
Bầu trời ban đêm bên ngoài đã buông rèm xuống, khoác lên mình tấm áo choàng đen như mực, che đi ánh trăng sáng đằng sau nó, chỉ là bóng tối của màn đêm không thể nào xâm nhập được vào căn phòng đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ kia, tuy chỉ là le lói phát sáng nhưng nó lại như những chú đom đóm ở những đêm hè, luôn tỏa sáng hết mình dù cho biết đêm nay có thể sẽ là ngày cuối cùng của nó.
Giữa những ánh sáng yếu ớt đó là một bà cụ đang còng lưng ngồi trên giường, bàn tay nhăn nheo do năm tháng để lại thật tàn nhẫn, khuôn mặt của bà cụ là nhưng vết đồi mồi mà khi về già sẽ xuất hiện, làn da mềm nhũn nhăn nheo nhưng không thể che đi vẻ hiền từ của bà, có lẽ vì nghe thấy tiếng cháu gái từ ngoài phòng chạy vào, vì thế quá khứ đang được bà nhớ lại cũng bị cắt đứt.
Người ta thường nói khi còn trẻ, bạn sẽ giành cả thanh xuân để làm những việc mình thích, theo đuổi cái gọi là tương lai tươi sáng, nhưng rồi khi về già, những thứ tương lai đó thật mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-em-da-den/2746276/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.