Năm ấy, vì chưa thể quên được sự thật rằng người cô đặt trên đầu quả tim đã ra đi mãi mãi, con cô một tuổi đã được người thân của gia đình chồng mang về ở với họ một thời gian, để lại cho cô một khoảng thời gian để hồi phục sau cơn sốc quá mức kia.
Khoảng thời gian đó với cô mà nói hệt như một cơn ác mộng, bên cạnh cô luôn có người giám sát 24/24 họ sợ cô suy nghĩ dại dột mà bỏ lại con thơ, chỉ là lúc đó ngay cả suy nghĩ cô cũng chẳng thể, chỉ một tia tự sát cũng không xuất hiện lên được trong tâm trí lúc đó của cô, cứ như một con rối bị đứt dây mà đi lẩn quẩn quanh nhà, vô thức đi xung quanh tìm kiếm bóng hình của chồng.
Tuổi thơ của cô là anh ấy, hiện tại cũng là anh ấy, tương lai cũng là anh ấy, vì thế nếu người mất thì chẳng còn cái gọi là tương lai nữa, bạn bè xung quanh có đến thăm hỏi cô an ủi cô rất nhiều nhưng cũng chỉ là muối bỏ biển, sau đó người bạn thân nhất của cô nói có một bộ tiểu thuyết mới ra, cô ấy còn bảo rằng.
"Nếu mày không thể thoát khỏi sự thật đau đớn này, thì đừng cố thoát nữa cứ chìm đắm trong nó đi, tao không đến đây để an ủi mày nhưng là đến cho mày một thế giới ảo khác, nếu một lúc nào đó mày lại rơi vào bế tắc thì vào mạng đọc tiểu thuyết, biết đâu thế giới ảo này có thể là ngọn đèn soi mày lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-em-da-den/2746268/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.