Sáng sớm tỉnh dậy không thấy Diệp Tử Kỳ bên cạnh mình anh lo sợ vội mặc quần áo đi tìm cô nhưng anh vừa bước khỏi giường ba bước thì thấy cô bước vào.
- Thiên anh dậy rồi sao, không ngủ thêm chút nữa_ bước vào phòng thấy anh có vẻ lo lắng gì đó nên cô lên tiếng hỏi.
- Tử Kỳ_ anh chạy đến ôm chặt lấy cô dịu dàng nói tiếp:
- Tỉnh dậy không thấy em anh đã rất sợ_ buông cô ra đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mượt của cô Tống Sở Thiên nói.
- Không phải em đang ở cạnh anh đây sao, để em đeo cavat cho anh_ mỉm cười nhẹ cô cầm chiếc cavat ngay bàn đeo cho anh rồi cô tiếp tục tục nói:
- Hôm nay em cố ý thức sớm để làm bữa sáng cho anh đó nên anh mau chóng vệ sinh cá nhân đi rồi xuống ăn sáng_ hôn nhẹ lên má anh rồi cô quay bước ra khỏi phòng. Nhìn bóng lưng của Diệp Tử Kỳ anh mỉm cười hạnh phúc anh thấy dạo này cô rất lạ nhưng thôi chắc cô đang vì anh mà học làm mọi việc.
************************************
Ngồi trên bàn ăn chỉ có cô và anh đang vui vẻ ăn sáng
- Phù Dung đâu sao không ăn sáng cùng chúng ta_ mọi hôm trước khi anh ngồi vào bàn ăn đều thấy cô ta nay anh không thấy nên thắc mắc hỏi
- Lâm Phù Dung không khỏe nên vẫn ngủ anh ăn đi_gắp thức ăn cho anh, cô cười nhẹ nhàng trả lời anh.
- Ừ kệ con bé anh lên công ty đây tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-da-cho-em-gap-anh/3569077/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.