Sau khi thay đồ xong Diệp Tử Kỳ đặt chân bước ra ngoài vừa bước ra khỏi cửa thì cô đã gặp Lâm Phù Dung.
- Tử Kỳ cô có bị thương hay làm sao không? tôi đã rất lo cho cô sợ cô xảy ra chuyện gì _ cô ta giả vợ lo lắng hỏi thăm. Quan sát cô ta một chút thì dừng lại ngay trên tay cô ta bị thương ở khuỷu tay nên cô không nghi ngờ nữa.
- Tôi không sao, cô đừng lo lắng nữa_ Diệp Tử Kỳ nhẹ giọng nói.
- Thật may quá nếu cô xảy ra chuyện gì tôi sẽ ân hận suốt đời, tôi cũng không biết ăn nói với anh Thiên thế nào nữa._ trên mắt của Lâm Phù Dung đỏ lên có vài giọt nước mắt rơi xuống hai bên má cô ta nói với Diệp Tử Kỳ nhưng cô nào biết trong lòng cô ta nghĩ hoàn toàn ngược lại.
- Tôi đã không sao rồi, nào cô đừng khóc nữa_ Diệp Tử Kỳ dịu dàng lau nước mắt ngay trên má cô ta.
- Tử Kỳ chúng ta xuống ăn cơm thôi, anh Thiên đang đợi chúng ta đấy_ Lâm Phù Dung nắm tay Tử Kỳ đi xuống cầu thang. Ngồi trên bàn ăn Tống Sở Thiên ân cần gắp miếng cá lấy hết xương của nó ra bỏ vào chén cho cô.
- Kỳ nhi ăn cá đi_ anh mỉm cười dịu dàng nói với cô.
- Thiên anh ăn đi_ gắp miếng cá bỏ lại vào chén cho anh gương mặt cô ỉu xìu nói.
- Không phải em rất thích ăn cá sao? sao vậy em không khỏe sao?Nhìn Tử Kỳ bỏ lại miếng cá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-da-cho-em-gap-anh/3569074/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.